Góc Trái Tim
Kỉ niệm là một cái gì đó luôn tồn tại mãi trong kí ức của mỗi chúng ta
Không phải vì nó đẹp
Mà là vì
Nó sẽ không bao giờ quay trở lại
Wednesday, October 29, 2014
Thursday, October 2, 2014
6 điều tạo nên niềm vui mỗi ngày
Sống hết lòng vì gia đình và những người thân yêu
Gia đình là chỗ dựa, là bến đậu bình an nhất trong cuộc đời mỗi con người chính vì thế dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, dù bạn có bao nhiều niềm vui sống thì cũng đừng quên những bổn phận, sự quan tâm và lòng thương yêu đối với những người trong gia đình mình. Hãy luôn vun đắp để gia đình luôn hòa thuận, vui vẻ, thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông lẫn nhau và luôn ngập tràn tiếng cười nhé.
Yêu hết mình
Tình yêu luôn có những giá trị hết sức kỳ diệu của nó, tình yêu đủ sức làm thay đổi một con người, một số phận, nó khiến chúng ta cảm thấy yêu đời hơn, sống có ích hơn, những toan tính trong tình yêu sẽ không bao giờ có được niềm vui, niềm hạnh phúc. Hãy yêu hết mình bạn đó, bạn cho đi rồi sẽ được nhận lại nhiều hơn đấy.
Sống chân tình, cởi mở với bạn bè
Một tình bạn thật sự luôn cần đến hai chữ “chân tình”, có những người bạn tốt bên cạnh không khác gì bạn đang có được những gia tài quý giá, những người bạn tốt sẽ luôn bên cạnh bạn, chia sẻ với bạn những vui buồn trong cuộc sống để niềm vui được nhân lên gấp bội và nỗi buồn sẽ với bớt đi rất nhiều. Và đặc biệt bạn sẽ không bao giờ đối diện với nỗi cô đơn bởi luôn có những người bạn chân tình sẵn sàng ở bên cạnh bạn đấy nhé.
Sống hết mình từng ngày
Hãy làm tốt tất cả những gì bạn đang làm dù chỉ là một hành động nhỏ nhất, tận tụy với công việc với tất cả niềm say mê, đó chính là những hạt giống để bạn có được niềm vui, niềm hạnh phúc của những thành công sau này đấy.
Cho đi nhiều hơn
Hãy biết giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ cho họ hay chỉ đơn giản là nhịn một bữa ăn sáng để dành tiền cho cậu bé ăn xin cơ nhỡ,… bạn hãy thử đi rồi bạn sẽ cảm thấy niềm vui đang ngập tràn trong tâm hồn mình.
Hòa mình vào thiên nhiên
Để cảm nhận được những điều kỳ diệu do nó mang lại, thả hồn lãng đang trên bầu trời xanh, ngắm nhìn những đóa hoa dại ven đường với một sức sống mãnh liệt hay tự thưởng cho mình những chốn riêng tư ở một góc hồ hay công viên nào đó để lắng cảm về cuộc đời, để biết được mình cần phải trân trọng cuộc sống này như thế nào bạn nhé.
=> Niềm vui sống mỗi ngày không phải là cái gì đó qua xa vời mà nó hiện diện ngay trong chính từng khoảnh khắc cuộc sống của chúng ta và điều quan trọng là chúng ta có biết cách nắm bắt nó để làm cho niềm vui của mình thêm dồi dào, thêm ý nghĩa hay không mà thôi. Với 6 điều tạo nên niềm vui sống mỗi ngày hi vọng sẽ giúp các bạn luôn có được một tâm trạng vui vẻ, yêu đời, tự tin mỗi ngày.
~ The End ~
Gia đình là chỗ dựa, là bến đậu bình an nhất trong cuộc đời mỗi con người chính vì thế dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, dù bạn có bao nhiều niềm vui sống thì cũng đừng quên những bổn phận, sự quan tâm và lòng thương yêu đối với những người trong gia đình mình. Hãy luôn vun đắp để gia đình luôn hòa thuận, vui vẻ, thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông lẫn nhau và luôn ngập tràn tiếng cười nhé.
Yêu hết mình
Tình yêu luôn có những giá trị hết sức kỳ diệu của nó, tình yêu đủ sức làm thay đổi một con người, một số phận, nó khiến chúng ta cảm thấy yêu đời hơn, sống có ích hơn, những toan tính trong tình yêu sẽ không bao giờ có được niềm vui, niềm hạnh phúc. Hãy yêu hết mình bạn đó, bạn cho đi rồi sẽ được nhận lại nhiều hơn đấy.
Sống chân tình, cởi mở với bạn bè
Một tình bạn thật sự luôn cần đến hai chữ “chân tình”, có những người bạn tốt bên cạnh không khác gì bạn đang có được những gia tài quý giá, những người bạn tốt sẽ luôn bên cạnh bạn, chia sẻ với bạn những vui buồn trong cuộc sống để niềm vui được nhân lên gấp bội và nỗi buồn sẽ với bớt đi rất nhiều. Và đặc biệt bạn sẽ không bao giờ đối diện với nỗi cô đơn bởi luôn có những người bạn chân tình sẵn sàng ở bên cạnh bạn đấy nhé.
Sống hết mình từng ngày
Hãy làm tốt tất cả những gì bạn đang làm dù chỉ là một hành động nhỏ nhất, tận tụy với công việc với tất cả niềm say mê, đó chính là những hạt giống để bạn có được niềm vui, niềm hạnh phúc của những thành công sau này đấy.
Cho đi nhiều hơn
Hãy biết giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ cho họ hay chỉ đơn giản là nhịn một bữa ăn sáng để dành tiền cho cậu bé ăn xin cơ nhỡ,… bạn hãy thử đi rồi bạn sẽ cảm thấy niềm vui đang ngập tràn trong tâm hồn mình.
Hòa mình vào thiên nhiên
Để cảm nhận được những điều kỳ diệu do nó mang lại, thả hồn lãng đang trên bầu trời xanh, ngắm nhìn những đóa hoa dại ven đường với một sức sống mãnh liệt hay tự thưởng cho mình những chốn riêng tư ở một góc hồ hay công viên nào đó để lắng cảm về cuộc đời, để biết được mình cần phải trân trọng cuộc sống này như thế nào bạn nhé.
=> Niềm vui sống mỗi ngày không phải là cái gì đó qua xa vời mà nó hiện diện ngay trong chính từng khoảnh khắc cuộc sống của chúng ta và điều quan trọng là chúng ta có biết cách nắm bắt nó để làm cho niềm vui của mình thêm dồi dào, thêm ý nghĩa hay không mà thôi. Với 6 điều tạo nên niềm vui sống mỗi ngày hi vọng sẽ giúp các bạn luôn có được một tâm trạng vui vẻ, yêu đời, tự tin mỗi ngày.
~ The End ~
Wednesday, October 1, 2014
Niềm tin
Dường như tất cả mọi người đều sống và trở nên cảnh giác quá nhiều, khi họ không thể đặt niềm tin để bấu víu vào bất cứ ai, bất cứ thứ gì tồn tại xung quanh mình.
Hóa ra, chọn lựa tin tưởng một ai đó lại là một việc khó khăn đến thế. Có lẽ bởi cảm giác nghi kỵ vốn đóng rễ trong lòng từ rất lâu, nên sinh ra cảnh giác thật nhiều. Lúc nào cũng tự đương đầu một mình, tự chống đỡ một mình, đến khi mệt mỏi, muốn tìm chỗ dựa cũng không thể toàn tâm toàn ý mà tin tưởng, dựa vào mà không một gợn lăn tăn lo lắng.
Khi con người ta luôn luôn ở vào trong trạng thái thiếu cảm giác an toàn, họ phải luyện tập cho mình chỉ được tin tưởng vào bản thân. Sợ hãi cho rằng chỉ cần bị phản bội một lần nữa thôi, có thể sẽ bị suy sụp, sẽ bị đổ gục, chứ không cứng cỏi đứng dậy được mạnh mẽ như bây giờ được nữa. Vẫn biết nhiều chuyện chỉ có thể nhắm mắt đưa chân, nhưng không tài nào bước nổi. Thà từ bỏ một lần cơ hội, còn hơn phải do dự, bất an.
Có ai đó đã từng nói, niềm tin là thứ xa xỉ nhất trên đời, nhưng để có được nó lại không khó, chỉ cần đủ chân thành. Tôi thì lại không nghĩ như vậy. Niềm tin là cả một quá trình thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông rồi thành thật qua lại lẫn nhau, từ đó mới sinh ra. Bạn không thể tùy tiện tin tưởng bất cứ ai, càng không thể bỗng dưng nhìn thấy một người để sau đó đặt toàn bộ niềm tin vào họ.
Niềm tin làm sao có được, khi mà ngày ngày con người ta vẫn giả dối với nhau, đeo biết bao nhiêu lớp mặt nạ rồi cười cười nói nói, thậm chí chỉ cần quay đi là ngay lập tức chuyển một khuôn mặt khác, với một lớp mặt nạ khác.
Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta vốn đã quá quen với việc lừa dối nhau, chỉ cần hở ra là biện bạch, chỉ cần sẩy một chân là trí trá. Chẳng cần nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ chăm chăm giữ lại lợi ích của bản thân.
Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta sau những lần vạch trần, thất vọng, trông thấy sự thật quá phũ phàng mà thành ra cảnh giác, nghi ngờ hoặc chẳng còn dũng khí để tin bất cứ ai.
Niềm tin làm sao mà có được, khi người ta có sống thật với nhau đâu?
Chỉ là trong một giây phút nào đấy thấy lòng nặng trĩu, nhìn quanh quất mãi cũng chẳng tìm thấy một ai. Cảm giác chơ vơ giữa dòng người rộng lớn đủ để hóa thành sự đơn độc giết chết mọi thứ cảm giác. Nhiều lúc bên cạnh có thật nhiều người mà không thể có một người để gửi gắm niềm tin nương tựa, chỉ biết ngoảnh mặt đi, tự vỗ về để mong tâm trạng chóng vánh mau qua.
Vậy thì, muốn đừng cô độc, hãy biết tin tưởng. Và trước khi biết tin tưởng, cần học cách làm người khác tin tưởng. Để chỉ cần có niềm tin bên cạnh là không còn cảm giác đơn độc.
Hóa ra, chọn lựa tin tưởng một ai đó lại là một việc khó khăn đến thế. Có lẽ bởi cảm giác nghi kỵ vốn đóng rễ trong lòng từ rất lâu, nên sinh ra cảnh giác thật nhiều. Lúc nào cũng tự đương đầu một mình, tự chống đỡ một mình, đến khi mệt mỏi, muốn tìm chỗ dựa cũng không thể toàn tâm toàn ý mà tin tưởng, dựa vào mà không một gợn lăn tăn lo lắng.
Khi con người ta luôn luôn ở vào trong trạng thái thiếu cảm giác an toàn, họ phải luyện tập cho mình chỉ được tin tưởng vào bản thân. Sợ hãi cho rằng chỉ cần bị phản bội một lần nữa thôi, có thể sẽ bị suy sụp, sẽ bị đổ gục, chứ không cứng cỏi đứng dậy được mạnh mẽ như bây giờ được nữa. Vẫn biết nhiều chuyện chỉ có thể nhắm mắt đưa chân, nhưng không tài nào bước nổi. Thà từ bỏ một lần cơ hội, còn hơn phải do dự, bất an.
Có ai đó đã từng nói, niềm tin là thứ xa xỉ nhất trên đời, nhưng để có được nó lại không khó, chỉ cần đủ chân thành. Tôi thì lại không nghĩ như vậy. Niềm tin là cả một quá trình thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông rồi thành thật qua lại lẫn nhau, từ đó mới sinh ra. Bạn không thể tùy tiện tin tưởng bất cứ ai, càng không thể bỗng dưng nhìn thấy một người để sau đó đặt toàn bộ niềm tin vào họ.
Niềm tin làm sao có được, khi mà ngày ngày con người ta vẫn giả dối với nhau, đeo biết bao nhiêu lớp mặt nạ rồi cười cười nói nói, thậm chí chỉ cần quay đi là ngay lập tức chuyển một khuôn mặt khác, với một lớp mặt nạ khác.
Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta vốn đã quá quen với việc lừa dối nhau, chỉ cần hở ra là biện bạch, chỉ cần sẩy một chân là trí trá. Chẳng cần nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ chăm chăm giữ lại lợi ích của bản thân.
Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta sau những lần vạch trần, thất vọng, trông thấy sự thật quá phũ phàng mà thành ra cảnh giác, nghi ngờ hoặc chẳng còn dũng khí để tin bất cứ ai.
Niềm tin làm sao mà có được, khi người ta có sống thật với nhau đâu?
Chỉ là trong một giây phút nào đấy thấy lòng nặng trĩu, nhìn quanh quất mãi cũng chẳng tìm thấy một ai. Cảm giác chơ vơ giữa dòng người rộng lớn đủ để hóa thành sự đơn độc giết chết mọi thứ cảm giác. Nhiều lúc bên cạnh có thật nhiều người mà không thể có một người để gửi gắm niềm tin nương tựa, chỉ biết ngoảnh mặt đi, tự vỗ về để mong tâm trạng chóng vánh mau qua.
Vậy thì, muốn đừng cô độc, hãy biết tin tưởng. Và trước khi biết tin tưởng, cần học cách làm người khác tin tưởng. Để chỉ cần có niềm tin bên cạnh là không còn cảm giác đơn độc.
Monday, September 29, 2014
Em sẽ tự yêu lấy chính mình, vì một nửa yêu thương còn lại cũng cần có em để trọn vẹn...
Em sẽ tự yêu lấy chính mình, vì một nửa yêu thương còn lại cũng cần có em để trọn vẹn...
Nguồn: http://blogtruyenty.blogspot.com/2014/09/em-se-tu-yeu-lay-chinh-minh-vi-mot-nua.html
Những ngày không có anh, em thích tìm một quán lạ, ở một góc phố lạ, để có một góc nhìn mới và trải nghiệm những cảm giác lạ lùng như lần đầu nhấm nháp vị mặn của muối, vị chua của chanh và cái vị nồng nàn có chút ngọt ngào lẫn đắng và cay của ly cocktail Margarita. Hay tìm một tìm một góc sân thượng thật cao giữa thành phố để có thể nhìn thấy mọi thứ bên dưới kia có là gì đi nữa thì cũng chỉ còn là một thứ ánh sáng li ti giữa màn đêm bao la, rộng lớn.
Những ngày sau chia tay, em lại muốn khoác chiếc túi cồng kềnh với rất nhiều thứ linh tinh bên trong để đi đâu đó thật xa chốn này. Em muốn rời xa những con người cũ, những lối đi quen thuộc để gặp gỡ những gương mặt mới, để dò dẵm trên những con đường lạ và để một lần được lạc thực sự, chứ không phải lạc lõng giữa chốn đã nằm lòng trong trí nhớ của mình.
Cũng có những khi một mình với nỗi cô đơn, em lại băn khoăn chẳng biết những người đã từng trải qua gia đoạn "khó khăn" này có hay hoang mang như mình không nhỉ? Họ có tìm được lối ra, họ đã vượt qua bằng cách nào và đến khi nào sẽ lại bình yên như lúc ban đầu. Và có những khi bối rối em chỉ muốn khóc òa như một đứa trẻ, nhưng cảm xúc trong em dường như đã cạn và nước mắt cứ chảy ngược vào lòng, chỉ còn lại bên ngoài cái vỏ bọc xù xì, thô ráp giúp em đương đầu, đón nhận mọi chuyện.
Sau tất cả, em lại tự hỏi tại sao mình lại chẳng còn là mình của những ngày xưa. Tất cả những gì mình làm, tất cả nổi đau mình đang âm thầm chịu đựng liệu có xứng đáng. Em thật sự muốn gì và cần gì cho bản thân mình. Tại sao em cứ giữ mãi trái tim này cho một người không còn cần đến nó trong khi ngoài kia biết bao bạn bè và người thân đang chờ đợi. Và rồi em nhận ra cuộc đời em không thuộc về riêng ai, mà một nửa dành cho chính mình và một nửa thuộc về những người đã yêu thương, đã quan tâm và bên cạnh mình. Thế nên em phải biết tự yêu lấy chính mình vì một nửa yêu thương còn lại cũng cần có em để trọn vẹn.
Gemmy
Nguồn: http://blogtruyenty.blogspot.com/2014/09/em-se-tu-yeu-lay-chinh-minh-vi-mot-nua.html
Những ngày không có anh, em thích tìm một quán lạ, ở một góc phố lạ, để có một góc nhìn mới và trải nghiệm những cảm giác lạ lùng như lần đầu nhấm nháp vị mặn của muối, vị chua của chanh và cái vị nồng nàn có chút ngọt ngào lẫn đắng và cay của ly cocktail Margarita. Hay tìm một tìm một góc sân thượng thật cao giữa thành phố để có thể nhìn thấy mọi thứ bên dưới kia có là gì đi nữa thì cũng chỉ còn là một thứ ánh sáng li ti giữa màn đêm bao la, rộng lớn.
Những ngày sau chia tay, em lại muốn khoác chiếc túi cồng kềnh với rất nhiều thứ linh tinh bên trong để đi đâu đó thật xa chốn này. Em muốn rời xa những con người cũ, những lối đi quen thuộc để gặp gỡ những gương mặt mới, để dò dẵm trên những con đường lạ và để một lần được lạc thực sự, chứ không phải lạc lõng giữa chốn đã nằm lòng trong trí nhớ của mình.
Cũng có những khi một mình với nỗi cô đơn, em lại băn khoăn chẳng biết những người đã từng trải qua gia đoạn "khó khăn" này có hay hoang mang như mình không nhỉ? Họ có tìm được lối ra, họ đã vượt qua bằng cách nào và đến khi nào sẽ lại bình yên như lúc ban đầu. Và có những khi bối rối em chỉ muốn khóc òa như một đứa trẻ, nhưng cảm xúc trong em dường như đã cạn và nước mắt cứ chảy ngược vào lòng, chỉ còn lại bên ngoài cái vỏ bọc xù xì, thô ráp giúp em đương đầu, đón nhận mọi chuyện.
Sau tất cả, em lại tự hỏi tại sao mình lại chẳng còn là mình của những ngày xưa. Tất cả những gì mình làm, tất cả nổi đau mình đang âm thầm chịu đựng liệu có xứng đáng. Em thật sự muốn gì và cần gì cho bản thân mình. Tại sao em cứ giữ mãi trái tim này cho một người không còn cần đến nó trong khi ngoài kia biết bao bạn bè và người thân đang chờ đợi. Và rồi em nhận ra cuộc đời em không thuộc về riêng ai, mà một nửa dành cho chính mình và một nửa thuộc về những người đã yêu thương, đã quan tâm và bên cạnh mình. Thế nên em phải biết tự yêu lấy chính mình vì một nửa yêu thương còn lại cũng cần có em để trọn vẹn.
Gemmy
Friday, September 26, 2014
Điều kỳ diệu cho tình ta
Nguồn: BlogTruyen.Me | Góc Trái Tim
Ước mơ của em chẳng phải là một cái gì đó tham vọng, lớn lao, cũng chẳng phải tiền, mà đó là anh. Em mong một hạnh phúc bên anh. Mong được làm cô dâu như trong lời bài hát "Ngày mai em là cô dâu mới... Ngày mai em mặc chiếc áo dài theo chồng... Ngày mai, em cười thật hạnh phúc... Ngày mai, em được ở bên người mà em yêu...
Câu chuyện này là của riêng anh và em. Nó bắt đầu từ đâu anh nhỉ? Bắt đầu từ đâu mà đến giờ em vẫn lưu luyến? Em biết anh qua một nhỏ bạn, tuy chưa gặp nhưng đã nghe kể rất nhiều, nào là con nhà giàu, đẹp trai nhưng rất giản dị hòa đồng. Rồi một ngày chúng ta lần đầu gặp mặt, trở thành bạn và chúng ta quen nhau. Nếu câu chuyện cứ mãi hạnh phúc thế đó thì em đã chẳng mong một điều kỳ diệu cho tình ta, chẳng mong một hanh phúc nhỏ nhoi bên anh. Chúng ta đã tan vỡ vì em nói lời chia tay.
Lý do, lý do là hai từ em nghe nhiều nhất từ anh sau những vết thương em gây cho anh. Em nói rằng chúng ta không hợp, em nói rằng em không còn yêu anh, tất cả là em đang dối gạt con tim mình và em đang dối anh. Làm sao em có thể kể cho người em yêu nghe những quá khứ đau buồn mà em phải chịu. Em muốn trong mắt anh em phải hoàn hảo nhất. Em đã có một cuộc sống vất vả, đau đớn vô cùng. Có nhiều người mong muốn được trở về tuổi thơ nhưng riêng em thì không. Một người sống quá đầy đủ và hạnh phúc như anh làm sao hiểu được tuổi thơ suốt ngày lân la bên các quán nhậu của em. Em có một ông bố tồi, suốt ngày chỉ biết quát tháo chửi bới vợ con, có lẽ người bố ghét nhất trong nhà là em. Có một vết thương em nhớ mãi, khi học lớp một, em cũng được bố dẫn đến trường như bao người khác, cho ăn, nhưng không phải là một lời nói ngọt ngào và tình cảm nào hết, bố vứt đĩa cơm xuống bàn, quăng vào mặt em tờ hai ngàn rồi nói: "mày xơi đi" rồi bỏ về. Lúc đó bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía em, em chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống. Nhìn bàn bên cạnh, người đàn ông kia cũng là một ông bố, đang đút cho con từng muỗng cơm một, nước mắt em cứ rơi hoài.
Em chưa từng biết đến một tuổi thơ với những con búp bê là gì, một chiếc xe đạp,... Tuổi thơ em tràn ngập hình ảnh quán nhậu, đi vào giấc ngủ với những lời la mắng, chửi rủa. Không biết đã bao lần nước mắt em rơi ướt gối khi ngủ, trái tim đau đến quặn lại vì những lời tổn thương. Quãng đường em đi nhiều lắm sóng gió, những ngày dầm mưa, dãi nắng, bệnh tật, nhiều khi em tưởng mình không qua khỏi ấy vậy mà vẫn cố gắng. Khi em vừa lên 12 đã bị đe dọa, răn đe rằng đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn bám bố nếu như thi rớt, em không phải người như vậy, nếu có trượt thì cũng sẽ lo được cho cuộc sống của mình. Những thứ em có bây giờ đều do em phải rất vất vả mới có, không hề được bất kỳ ai giúp đỡ. Nhiều lúc em tưởng chừng như gục ngã, em tự nhủ vói bản thân rằng phải mạnh mẽ, không cần ai quan tâm, không cần ai giúp đỡ em có thể làm tất cả.
Em đến thăm gia đình anh, một gia đình hạnh phúc, ngập tràn tiếng cười. Bố anh đón em bằng sự vui vẻ nhất có thể, bằng một ánh mắt trìu mến, gắp đồ ăn cho em, quan tâm công việc của em, sao trong lòng em lại ấm áp thế này. Đây có phải tình cha con anh nhận được suốt hai mấy năm qua, em ghen tị với anh. Nhìn anh, gia đình anh em cảm thấy sao mình thật lạc lõng giống như chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau. Thế giới của anh ngập tràn màu hồng, khác hẳn nơi em đang đứng. Anh không biết em đã hạnh phúc thế nào khi có anh, anh nói em rất giỏi, tài năng lại đảm đang, em có mọi thứ em muốn nhưng đối với em anh là quan trọng nhất, có anh em có tất cả. Em muốn bước vào thế giới của anh, muốn được hạnh phúc bên anh nhưng em không thể, anh quá tốt đẹp. Em không muốn anh nhìn thấy quá khứ của em, cuộc sống của em. Bạn bè nói em ngốc, ừ thì em ngốc, em đã phải tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần rằng mình nên làm sao và em quyết định ĐỨNG NGOÀI THẾ GIỚI CỦA ANH.
Bây giờ anh và em là người xa lạ, lúc nào cũng nói đã quên từ lâu nhưng thật ra mỗi lần ta ngang qua nhau là em lại rất đau, buốt tận trong tim. Dù sao cũng phải cảm ơn ông trời đã cho một người như em được anh, tuy hạnh phúc có ngắn ngủi, chỉ bằng những ngày lẻ của người khác nhưng với em nó thật quá lớn lao, có lẽ em chỉ có thể được nắm tay anh, ôm anh trong mơ. Nếu được ước một điều, em ước có một phép màu cho ta, một điều kỳ diệucho tình ta, để em được bên anh.
Bắp cải.
Ước mơ của em chẳng phải là một cái gì đó tham vọng, lớn lao, cũng chẳng phải tiền, mà đó là anh. Em mong một hạnh phúc bên anh. Mong được làm cô dâu như trong lời bài hát "Ngày mai em là cô dâu mới... Ngày mai em mặc chiếc áo dài theo chồng... Ngày mai, em cười thật hạnh phúc... Ngày mai, em được ở bên người mà em yêu...
Câu chuyện này là của riêng anh và em. Nó bắt đầu từ đâu anh nhỉ? Bắt đầu từ đâu mà đến giờ em vẫn lưu luyến? Em biết anh qua một nhỏ bạn, tuy chưa gặp nhưng đã nghe kể rất nhiều, nào là con nhà giàu, đẹp trai nhưng rất giản dị hòa đồng. Rồi một ngày chúng ta lần đầu gặp mặt, trở thành bạn và chúng ta quen nhau. Nếu câu chuyện cứ mãi hạnh phúc thế đó thì em đã chẳng mong một điều kỳ diệu cho tình ta, chẳng mong một hanh phúc nhỏ nhoi bên anh. Chúng ta đã tan vỡ vì em nói lời chia tay.
Lý do, lý do là hai từ em nghe nhiều nhất từ anh sau những vết thương em gây cho anh. Em nói rằng chúng ta không hợp, em nói rằng em không còn yêu anh, tất cả là em đang dối gạt con tim mình và em đang dối anh. Làm sao em có thể kể cho người em yêu nghe những quá khứ đau buồn mà em phải chịu. Em muốn trong mắt anh em phải hoàn hảo nhất. Em đã có một cuộc sống vất vả, đau đớn vô cùng. Có nhiều người mong muốn được trở về tuổi thơ nhưng riêng em thì không. Một người sống quá đầy đủ và hạnh phúc như anh làm sao hiểu được tuổi thơ suốt ngày lân la bên các quán nhậu của em. Em có một ông bố tồi, suốt ngày chỉ biết quát tháo chửi bới vợ con, có lẽ người bố ghét nhất trong nhà là em. Có một vết thương em nhớ mãi, khi học lớp một, em cũng được bố dẫn đến trường như bao người khác, cho ăn, nhưng không phải là một lời nói ngọt ngào và tình cảm nào hết, bố vứt đĩa cơm xuống bàn, quăng vào mặt em tờ hai ngàn rồi nói: "mày xơi đi" rồi bỏ về. Lúc đó bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía em, em chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống. Nhìn bàn bên cạnh, người đàn ông kia cũng là một ông bố, đang đút cho con từng muỗng cơm một, nước mắt em cứ rơi hoài.
Em đến thăm gia đình anh, một gia đình hạnh phúc, ngập tràn tiếng cười. Bố anh đón em bằng sự vui vẻ nhất có thể, bằng một ánh mắt trìu mến, gắp đồ ăn cho em, quan tâm công việc của em, sao trong lòng em lại ấm áp thế này. Đây có phải tình cha con anh nhận được suốt hai mấy năm qua, em ghen tị với anh. Nhìn anh, gia đình anh em cảm thấy sao mình thật lạc lõng giống như chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau. Thế giới của anh ngập tràn màu hồng, khác hẳn nơi em đang đứng. Anh không biết em đã hạnh phúc thế nào khi có anh, anh nói em rất giỏi, tài năng lại đảm đang, em có mọi thứ em muốn nhưng đối với em anh là quan trọng nhất, có anh em có tất cả. Em muốn bước vào thế giới của anh, muốn được hạnh phúc bên anh nhưng em không thể, anh quá tốt đẹp. Em không muốn anh nhìn thấy quá khứ của em, cuộc sống của em. Bạn bè nói em ngốc, ừ thì em ngốc, em đã phải tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần rằng mình nên làm sao và em quyết định ĐỨNG NGOÀI THẾ GIỚI CỦA ANH.
Bây giờ anh và em là người xa lạ, lúc nào cũng nói đã quên từ lâu nhưng thật ra mỗi lần ta ngang qua nhau là em lại rất đau, buốt tận trong tim. Dù sao cũng phải cảm ơn ông trời đã cho một người như em được anh, tuy hạnh phúc có ngắn ngủi, chỉ bằng những ngày lẻ của người khác nhưng với em nó thật quá lớn lao, có lẽ em chỉ có thể được nắm tay anh, ôm anh trong mơ. Nếu được ước một điều, em ước có một phép màu cho ta, một điều kỳ diệucho tình ta, để em được bên anh.
Bắp cải.
Thursday, September 25, 2014
Thương nhau đừng để đó
Nguồn: BlogTruyen.Me | Góc Trái Tim
Nếu bạn thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người, nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người…
Khi đọc tiêu đề, nếu bạn đã từng nghe thì có thể bạn sẽ nhớ tới bài hát "Thương nhau để đó" của Hamlet Trương, đây là một bài hát khá hay, ít nhất là với tôi nó thực sự hay, nó đã từng khiến tôi nghe đi nghe lại nhiều lần, một bài hát hay thường bởi vì nó hợp tâm trạng người nghe : “… vì anh thương em, là anh thương em , bằng lòng anh để em đi xa cuối trời. Vì bao mơ ước còn nhiều, tháng năm còn dài, có thương nhau thì để đó…”
Tôi cũng đã từng tin rằng nếu là của nhau thì dù có xảy ra chuyện gì đi nữa rồi cũng trở về bên nhau, từng tin điều gì đó, ai đó nếu thuộc về mình thì sẽ mãi là của mình, còn nếu đã không thuộc về mình thì dù có cố gắng làm gì đi chăng nữa thì nó mãi không thuộc về mình… Tất nhiên bây giờ tôi vẫn tin, vì tôi biết điều đó chưa bao giờ sai cả, nhưng niềm tin đó của tôi bây giờ dựa trên một cái gì đó thực tế hơn, rõ ràng hơn, chứ không phải như trc đây, tôi tin những điều đó dựa trên những điều mơ hồ, mịt mù và không căn cứ… Như vậy có nghĩa là sao? Có một câu nói mà tôi rất thích: “Nếu bạn không cố gắng vì những thứ mình muốn thì bạn đừng hối tiếc vì không có được chúng”. Vậy nên bây giờ, nếu tôi tin là điều gì thuộc về tôi, thì tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để biến điều tôi tin thành sự thật, nhưng nếu tôi nhận ra sau bao nhiêu cố gắng mà điều ấy vẫn không thuộc về tôi như tôi tin , thì tôi sẽ an nhiên mà chấp nhận nó như chấp nhận một điều gì đó hiển nhiên trong cuộc sống vậy, dù cảm xúc có như thế nào đi nữa… Vậy nên ngay cả trong chuyện tình cảm đi chăng nữa, thì bạn cũng hãy cố gắng chứ đừng ngồi đó chờ đợi người ta đến đưa tay ra hỏi bạn có muốn đi cùng người ta hay không?
Dài dòng như thế là để bạn hiểu hơn về tiêu đề mà tôi đã đặt: Thương nhau đừng để đó!
Thương nhau để đó? Để “thương nhau” ở đó để làm gì?
Để rồi lạc mất nhau giữa dòng đời tấp nập hối hả? Để rồi mỗi khi đông muộn, bàn tay lạnh giá thèm được ủ ấp nhưng bàn chẳng bao giờ tìm thấy bàn tay mà ta muốn nắm nữa, vì ngày đó ta thương người nhưng lại để đó, vì giờ đây bàn tay kia không biết đang ở nơi đâu trên trái đất này, đang ở đâu giữa thế giới dài rộng hơn bảy tỷ người này, ta không biết và mãi mãi không biết?! Để đó để rồi mỗi khi đêm xuống, một mình với ly café đắng ngắt bên ô cửa sổ nhìn nơi xa, ta tự dằn vặt mình giá như ta đã không để đó những yêu thương chân thành ấy, giá như bản thân đã làm một điều gì đó cho người ấy; ta cứ ngồi đó, một mình, cứ cố hình dung giờ này người mà ta thương đang làm gì, với ai, ở đây, đang buồn hay đang vui bên người nào đó không hay có khi nào cũng đang ngồi một mình như ta, đêm đó là lúc ta an tâm gỡ chiếc mặt nạ của bản thân xuống và sống thật với những cảm xúc của chính mình nhất… Thương nhau để đó để được những điều như vậy sao? Để nhận lấy những đau lòng và tổn thương sao? Để ta cứ mãi ân hận không chỉ với người mà là với chính ta hay sao?
Tôi đã từng khuyên một người bạn của tôi rằng “thương nhau đừng để đó!”. Người bạn ấy của tôi nói với tôi rằng buộc phải để đó vì không thể nào làm khác. Có thể bạn cũng sẽ nói như người bạn ấy nói lại với tôi ? Có thể lắm chứ! Nếu như vậy thì bạn và cả người bạn ấy của tôi nữa, hãy thôi biện hộ cho những ích kỷ và nhỏ nhen của bản thân mình đi. Tôi muốn kể cho bạn về một câu chuyện nhỏ giữa tôi và cô gái của tôi, tất nhiên nó xảy ra lâu rồi, và giờ nó là một kỷ niệm đáng yêu, cũng là một sự nhận ra của bản thân mà tôi sẽ nhớ mãi. Lần đó tôi giận em vì những lí do rất bình thường của một chàng trai, và ngày mai tôi cứ đắn đo khi bấm số điện thoại để gọi cho cô gái nhỏ ấy, bởi có một lí do để tôi gọi nhưng có hàng trăm lí do để tôi không thể gọi. Và rồi thời gian sau, em đã nói với tôi rằng: "gọi thì cứ gọi chứ sao phải vì lí do này lí do kia ..?" câu nói ấy khiến tôi cảm thấy mình thật ngốc , đơn giản như thế mà sao tôi khi đó mới nhận ra; phải rồi, gọi thì cứ gọi, chả vì lí do gì hết, dù có hàng trăm lí do ngăn cản thì vẫn có một lí do để tôi gọi cơ mà, sao phải vì điều này điều nọ, tất cả chỉ là tôi biện hộ cho tôi mà thôi. Vậy nên nếu bạn nói thương nhau buộc phải để đó thì tôi nói rằng thương nhau đừng để đó, nếu bạn hỏi tiếp tôi rằng tại sao lại đừng để đó thì tôi sẽ trả lời bạn là chỉ vì một lí do duy nhất, đó là người bạn thương, phải chỉ vì một lí do đó thôi. Nếu bạn thật lòng thì tôi tin một lí do đó thôi cũng đủ để bạn mạnh mẽ bỏ mặc hàng trăm lí do khác.
Nếu bạn đang chỉ ở đó, ở yên đó và tự nhủ cái gì của bạnn thì sẽ mãi là của bạn? Đang chờ đợi thời gian cho bạn biết người ấy có thuộc về bạn hay không? thì bạn nhầm rồi, thời gian nó không đem lại cho bạn câu trả lời đâu, nó chỉ khiến bạn quên đi câu hỏi mà thôi. Vậy nên nếu bạn thật tâm yêu thương một người thì đừng chần chừ nữa, đừng để đó nữa, đừng biện hộ tình cảm không nhất thiết phải nói ra hay bất cứ lí do gì nữa cả. Tin tôi đi, hãy cứ can đảm, vì một lí do duy nhất, đó là người bạn thương. Hãy tự đi tìm câu trả lời cho mình, để sau này dù thế nào đi nữa thì bạn sẽ vẫn có thể nói rằng mình không hối tiếc, bởi hôm nay bạn đã yêu thương người thật lòng, chân thành, và bạn đã không để đó những yêu thương.
Có một câu nói mà tôi rất thích: "Nếu bạn thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người, nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người…". Phải, trong thế giới hàng trăm vạn người này, ai biết chắc rồi ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, biết khi nào sẽ để lạc mất nhau. Nhưng tôi nghĩ, có một thứ cảm giác còn tệ hơn cảm giác lạc mất nhau giữa dòng đời hối hả, đó là cảm giác chưa kịp là là của nhau phút giây nào thì đã để lạc nhau mất rồi. Tôi chắc đó là một thứ cảm giác nhiều hơn hối tiếc rất rất nhiều.
Cuộc sống này nhìn vậy mà không phải vậy, thời gian này tưởng dài mà hóa ra lại ngắn ngủi đến mong manh. Cái mong manh ngắn ngủi ấy yêu thương nhau còn thấy thiếu, cớ sao cứ phải hoài phí thời gian cho những điều vụn vặt ích kỷ.
Vậy nên, thương nhau (xin) đừng để đó!
P/S: Dành cho những ai đã, đang và sẽ thương nhau!
South Wind
Nếu bạn thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người, nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người…
Khi đọc tiêu đề, nếu bạn đã từng nghe thì có thể bạn sẽ nhớ tới bài hát "Thương nhau để đó" của Hamlet Trương, đây là một bài hát khá hay, ít nhất là với tôi nó thực sự hay, nó đã từng khiến tôi nghe đi nghe lại nhiều lần, một bài hát hay thường bởi vì nó hợp tâm trạng người nghe : “… vì anh thương em, là anh thương em , bằng lòng anh để em đi xa cuối trời. Vì bao mơ ước còn nhiều, tháng năm còn dài, có thương nhau thì để đó…”
Tôi cũng đã từng tin rằng nếu là của nhau thì dù có xảy ra chuyện gì đi nữa rồi cũng trở về bên nhau, từng tin điều gì đó, ai đó nếu thuộc về mình thì sẽ mãi là của mình, còn nếu đã không thuộc về mình thì dù có cố gắng làm gì đi chăng nữa thì nó mãi không thuộc về mình… Tất nhiên bây giờ tôi vẫn tin, vì tôi biết điều đó chưa bao giờ sai cả, nhưng niềm tin đó của tôi bây giờ dựa trên một cái gì đó thực tế hơn, rõ ràng hơn, chứ không phải như trc đây, tôi tin những điều đó dựa trên những điều mơ hồ, mịt mù và không căn cứ… Như vậy có nghĩa là sao? Có một câu nói mà tôi rất thích: “Nếu bạn không cố gắng vì những thứ mình muốn thì bạn đừng hối tiếc vì không có được chúng”. Vậy nên bây giờ, nếu tôi tin là điều gì thuộc về tôi, thì tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để biến điều tôi tin thành sự thật, nhưng nếu tôi nhận ra sau bao nhiêu cố gắng mà điều ấy vẫn không thuộc về tôi như tôi tin , thì tôi sẽ an nhiên mà chấp nhận nó như chấp nhận một điều gì đó hiển nhiên trong cuộc sống vậy, dù cảm xúc có như thế nào đi nữa… Vậy nên ngay cả trong chuyện tình cảm đi chăng nữa, thì bạn cũng hãy cố gắng chứ đừng ngồi đó chờ đợi người ta đến đưa tay ra hỏi bạn có muốn đi cùng người ta hay không?
Dài dòng như thế là để bạn hiểu hơn về tiêu đề mà tôi đã đặt: Thương nhau đừng để đó!
Thương nhau để đó? Để “thương nhau” ở đó để làm gì?
Để rồi lạc mất nhau giữa dòng đời tấp nập hối hả? Để rồi mỗi khi đông muộn, bàn tay lạnh giá thèm được ủ ấp nhưng bàn chẳng bao giờ tìm thấy bàn tay mà ta muốn nắm nữa, vì ngày đó ta thương người nhưng lại để đó, vì giờ đây bàn tay kia không biết đang ở nơi đâu trên trái đất này, đang ở đâu giữa thế giới dài rộng hơn bảy tỷ người này, ta không biết và mãi mãi không biết?! Để đó để rồi mỗi khi đêm xuống, một mình với ly café đắng ngắt bên ô cửa sổ nhìn nơi xa, ta tự dằn vặt mình giá như ta đã không để đó những yêu thương chân thành ấy, giá như bản thân đã làm một điều gì đó cho người ấy; ta cứ ngồi đó, một mình, cứ cố hình dung giờ này người mà ta thương đang làm gì, với ai, ở đây, đang buồn hay đang vui bên người nào đó không hay có khi nào cũng đang ngồi một mình như ta, đêm đó là lúc ta an tâm gỡ chiếc mặt nạ của bản thân xuống và sống thật với những cảm xúc của chính mình nhất… Thương nhau để đó để được những điều như vậy sao? Để nhận lấy những đau lòng và tổn thương sao? Để ta cứ mãi ân hận không chỉ với người mà là với chính ta hay sao?
Tôi đã từng khuyên một người bạn của tôi rằng “thương nhau đừng để đó!”. Người bạn ấy của tôi nói với tôi rằng buộc phải để đó vì không thể nào làm khác. Có thể bạn cũng sẽ nói như người bạn ấy nói lại với tôi ? Có thể lắm chứ! Nếu như vậy thì bạn và cả người bạn ấy của tôi nữa, hãy thôi biện hộ cho những ích kỷ và nhỏ nhen của bản thân mình đi. Tôi muốn kể cho bạn về một câu chuyện nhỏ giữa tôi và cô gái của tôi, tất nhiên nó xảy ra lâu rồi, và giờ nó là một kỷ niệm đáng yêu, cũng là một sự nhận ra của bản thân mà tôi sẽ nhớ mãi. Lần đó tôi giận em vì những lí do rất bình thường của một chàng trai, và ngày mai tôi cứ đắn đo khi bấm số điện thoại để gọi cho cô gái nhỏ ấy, bởi có một lí do để tôi gọi nhưng có hàng trăm lí do để tôi không thể gọi. Và rồi thời gian sau, em đã nói với tôi rằng: "gọi thì cứ gọi chứ sao phải vì lí do này lí do kia ..?" câu nói ấy khiến tôi cảm thấy mình thật ngốc , đơn giản như thế mà sao tôi khi đó mới nhận ra; phải rồi, gọi thì cứ gọi, chả vì lí do gì hết, dù có hàng trăm lí do ngăn cản thì vẫn có một lí do để tôi gọi cơ mà, sao phải vì điều này điều nọ, tất cả chỉ là tôi biện hộ cho tôi mà thôi. Vậy nên nếu bạn nói thương nhau buộc phải để đó thì tôi nói rằng thương nhau đừng để đó, nếu bạn hỏi tiếp tôi rằng tại sao lại đừng để đó thì tôi sẽ trả lời bạn là chỉ vì một lí do duy nhất, đó là người bạn thương, phải chỉ vì một lí do đó thôi. Nếu bạn thật lòng thì tôi tin một lí do đó thôi cũng đủ để bạn mạnh mẽ bỏ mặc hàng trăm lí do khác.
Nếu bạn đang chỉ ở đó, ở yên đó và tự nhủ cái gì của bạnn thì sẽ mãi là của bạn? Đang chờ đợi thời gian cho bạn biết người ấy có thuộc về bạn hay không? thì bạn nhầm rồi, thời gian nó không đem lại cho bạn câu trả lời đâu, nó chỉ khiến bạn quên đi câu hỏi mà thôi. Vậy nên nếu bạn thật tâm yêu thương một người thì đừng chần chừ nữa, đừng để đó nữa, đừng biện hộ tình cảm không nhất thiết phải nói ra hay bất cứ lí do gì nữa cả. Tin tôi đi, hãy cứ can đảm, vì một lí do duy nhất, đó là người bạn thương. Hãy tự đi tìm câu trả lời cho mình, để sau này dù thế nào đi nữa thì bạn sẽ vẫn có thể nói rằng mình không hối tiếc, bởi hôm nay bạn đã yêu thương người thật lòng, chân thành, và bạn đã không để đó những yêu thương.
Có một câu nói mà tôi rất thích: "Nếu bạn thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người, nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người…". Phải, trong thế giới hàng trăm vạn người này, ai biết chắc rồi ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, biết khi nào sẽ để lạc mất nhau. Nhưng tôi nghĩ, có một thứ cảm giác còn tệ hơn cảm giác lạc mất nhau giữa dòng đời hối hả, đó là cảm giác chưa kịp là là của nhau phút giây nào thì đã để lạc nhau mất rồi. Tôi chắc đó là một thứ cảm giác nhiều hơn hối tiếc rất rất nhiều.
Cuộc sống này nhìn vậy mà không phải vậy, thời gian này tưởng dài mà hóa ra lại ngắn ngủi đến mong manh. Cái mong manh ngắn ngủi ấy yêu thương nhau còn thấy thiếu, cớ sao cứ phải hoài phí thời gian cho những điều vụn vặt ích kỷ.
Vậy nên, thương nhau (xin) đừng để đó!
P/S: Dành cho những ai đã, đang và sẽ thương nhau!
South Wind
Subscribe to:
Posts (Atom)