Thursday, October 2, 2014

6 điều tạo nên niềm vui mỗi ngày

Sống hết lòng vì gia đình và những người thân yêu

Gia đình là chỗ dựa, là bến đậu bình an nhất trong cuộc đời mỗi con người chính vì thế dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, dù bạn có bao nhiều niềm vui sống thì cũng đừng quên những bổn phận, sự quan tâm và lòng thương yêu đối với những người trong gia đình mình. Hãy luôn vun đắp để gia đình luôn hòa thuận, vui vẻ, thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông lẫn nhau và luôn ngập tràn tiếng cười nhé.

Yêu hết mình

Tình yêu luôn có những giá trị hết sức kỳ diệu của nó, tình yêu đủ sức làm thay đổi một con người, một số phận, nó khiến chúng ta cảm thấy yêu đời hơn, sống có ích hơn, những toan tính trong tình yêu sẽ không bao giờ có được niềm vui, niềm hạnh phúc. Hãy yêu hết mình bạn đó, bạn cho đi rồi sẽ được nhận lại nhiều hơn đấy.


Sống chân tình, cởi mở với bạn bè

Một tình bạn thật sự luôn cần đến hai chữ “chân tình”, có những người bạn tốt bên cạnh không khác gì bạn đang có được những gia tài quý giá, những người bạn tốt sẽ luôn bên cạnh bạn, chia sẻ với bạn những vui buồn trong cuộc sống để niềm vui được nhân lên gấp bội và nỗi buồn sẽ với bớt đi rất nhiều. Và đặc biệt bạn sẽ không bao giờ đối diện với nỗi cô đơn bởi luôn có những người bạn chân tình sẵn sàng ở bên cạnh bạn đấy nhé.

Sống hết mình từng ngày

Hãy làm tốt tất cả những gì bạn đang làm dù chỉ là một hành động nhỏ nhất, tận tụy với công việc với tất cả niềm say mê, đó chính là những hạt giống để bạn có được niềm vui, niềm hạnh phúc của những thành công sau này đấy.

Cho đi nhiều hơn

Hãy biết giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ cho họ hay chỉ đơn giản là nhịn một bữa ăn sáng để dành tiền cho cậu bé ăn xin cơ nhỡ,… bạn hãy thử đi rồi bạn sẽ cảm thấy niềm vui đang ngập tràn trong tâm hồn mình.

Hòa mình vào thiên nhiên

Để cảm nhận được những điều kỳ diệu do nó mang lại, thả hồn lãng đang trên bầu trời xanh, ngắm nhìn những đóa hoa dại ven đường với một sức sống mãnh liệt hay tự thưởng cho mình những chốn riêng tư  ở một góc hồ hay công viên nào đó để lắng cảm về cuộc đời, để biết được mình cần phải trân trọng cuộc sống này như thế nào bạn nhé.


=> Niềm vui sống mỗi ngày không phải là cái gì đó qua xa vời mà nó hiện diện ngay trong chính từng khoảnh khắc cuộc sống của chúng ta và điều quan trọng là chúng ta có biết cách nắm bắt nó để làm cho niềm vui của mình thêm dồi dào, thêm ý nghĩa hay không mà thôi. Với 6 điều tạo nên niềm vui sống mỗi ngày hi vọng sẽ giúp các bạn luôn có được một tâm trạng vui vẻ, yêu đời, tự tin mỗi ngày.

 ~ The End ~

Wednesday, October 1, 2014

Niềm tin

Dường như tất cả mọi người đều sống và trở nên cảnh giác quá nhiều, khi họ không thể đặt niềm tin để bấu víu vào bất cứ ai, bất cứ thứ gì tồn tại xung quanh mình.

Hóa ra, chọn lựa tin tưởng một ai đó lại là một việc khó khăn đến thế. Có lẽ bởi cảm giác nghi kỵ vốn đóng rễ trong lòng từ rất lâu, nên sinh ra cảnh giác thật nhiều. Lúc nào cũng tự đương đầu một mình, tự chống đỡ một mình, đến khi mệt mỏi, muốn tìm chỗ dựa cũng không thể toàn tâm toàn ý mà tin tưởng, dựa vào mà không một gợn lăn tăn lo lắng.
Khi con người ta luôn luôn ở vào trong trạng thái thiếu cảm giác an toàn, họ phải luyện tập cho mình chỉ được tin tưởng vào bản thân. Sợ hãi cho rằng chỉ cần bị phản bội một lần nữa thôi, có thể sẽ bị suy sụp, sẽ bị đổ gục, chứ không cứng cỏi đứng dậy được mạnh mẽ như bây giờ được nữa. Vẫn biết nhiều chuyện chỉ có thể nhắm mắt đưa chân, nhưng không tài nào bước nổi. Thà từ bỏ một lần cơ hội, còn hơn phải do dự, bất an.

Có ai đó đã từng nói, niềm tin là thứ xa xỉ nhất trên đời, nhưng để có được nó lại không khó, chỉ cần đủ chân thành. Tôi thì lại không nghĩ như vậy. Niềm tin là cả một quá trình thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông  rồi thành thật qua lại lẫn nhau, từ đó mới sinh ra. Bạn không thể tùy tiện tin tưởng bất cứ ai, càng không thể bỗng dưng nhìn thấy một người để sau đó đặt toàn bộ niềm tin vào họ.



Niềm tin làm sao có được, khi mà ngày ngày con người ta vẫn giả dối với nhau, đeo biết bao nhiêu lớp mặt nạ rồi cười cười nói nói, thậm chí chỉ cần quay đi là ngay lập tức chuyển một khuôn mặt khác, với một lớp mặt nạ khác.

Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta vốn đã quá quen với việc lừa dối nhau, chỉ cần hở ra là biện bạch, chỉ cần sẩy một chân là trí trá. Chẳng cần nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ chăm chăm giữ lại lợi ích của bản thân.

Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta sau những lần vạch trần, thất vọng, trông thấy sự thật quá phũ phàng mà thành ra cảnh giác, nghi ngờ hoặc chẳng còn dũng khí để tin bất cứ ai.

Niềm tin làm sao mà có được, khi người ta có sống thật với nhau đâu?

Chỉ là trong một giây phút nào đấy thấy lòng nặng trĩu, nhìn quanh quất mãi cũng chẳng tìm thấy một ai. Cảm giác chơ vơ giữa dòng người rộng lớn đủ để hóa thành sự đơn độc giết chết mọi thứ cảm giác. Nhiều lúc bên cạnh có thật nhiều người mà không thể có một người để gửi gắm niềm tin nương tựa, chỉ biết ngoảnh mặt đi, tự vỗ về để mong tâm trạng chóng vánh mau qua.

Vậy thì, muốn đừng cô độc, hãy biết tin tưởng. Và trước khi biết tin tưởng, cần học cách làm người khác tin tưởng. Để chỉ cần có niềm tin bên cạnh là không còn cảm giác đơn độc.

Monday, September 29, 2014

Em sẽ tự yêu lấy chính mình, vì một nửa yêu thương còn lại cũng cần có em để trọn vẹn...

Em sẽ tự yêu lấy chính mình, vì một nửa yêu thương còn lại cũng cần có em để trọn vẹn...

Nguồn: http://blogtruyenty.blogspot.com/2014/09/em-se-tu-yeu-lay-chinh-minh-vi-mot-nua.html

Những ngày không có anh, em thích tìm một quán lạ, ở một góc phố lạ, để có một góc nhìn mới và trải nghiệm những cảm giác lạ lùng như lần đầu nhấm nháp vị mặn của muối, vị chua của chanh và cái vị nồng nàn có chút ngọt ngào lẫn đắng và cay của ly cocktail Margarita. Hay tìm một tìm một góc sân thượng thật cao giữa thành phố để có thể nhìn thấy mọi thứ bên dưới kia có là gì đi nữa thì cũng chỉ còn là một thứ ánh sáng li ti giữa màn đêm bao la, rộng lớn.

Những ngày sau chia tay, em lại muốn khoác chiếc túi cồng kềnh với rất nhiều thứ linh tinh bên trong để đi đâu đó thật xa chốn này. Em muốn rời xa những con người cũ, những lối đi quen thuộc để gặp gỡ những gương mặt mới, để dò dẵm trên những con đường lạ và để một lần được lạc thực sự, chứ không phải lạc lõng giữa chốn đã nằm lòng trong trí nhớ của mình.

Cũng có những khi một mình với nỗi cô đơn, em lại băn khoăn chẳng biết những người đã từng trải qua gia đoạn "khó khăn" này có hay hoang mang như mình không nhỉ? Họ có tìm được lối ra, họ đã vượt qua bằng cách nào và đến khi nào sẽ lại bình yên như lúc ban đầu. Và có những khi bối rối em chỉ muốn khóc òa như một đứa trẻ, nhưng cảm xúc trong em dường như đã cạn và nước mắt cứ chảy ngược vào lòng, chỉ còn lại bên ngoài cái vỏ bọc xù xì, thô ráp giúp em đương đầu, đón nhận mọi chuyện.

Sau tất cả, em lại tự hỏi tại sao mình lại chẳng còn là mình của những ngày xưa. Tất cả những gì mình làm, tất cả nổi đau mình đang âm thầm chịu đựng liệu có xứng đáng. Em thật sự muốn gì và cần gì cho bản thân mình. Tại sao em cứ giữ mãi trái tim này cho một người không còn cần đến nó trong khi ngoài kia biết bao bạn bè và người thân đang chờ đợi. Và rồi em nhận ra cuộc đời em không thuộc về riêng ai, mà một nửa dành cho chính mình và một nửa thuộc về những người đã yêu thương, đã quan tâm và bên cạnh mình. Thế nên em phải biết tự yêu lấy chính mình vì một nửa yêu thương còn lại cũng cần có em để trọn vẹn.

Gemmy

Friday, September 26, 2014

Điều kỳ diệu cho tình ta

Nguồn: BlogTruyen.Me | Góc Trái Tim

Ước mơ của em chẳng phải là một cái gì đó tham vọng, lớn lao, cũng chẳng phải tiền, mà đó là anh. Em mong một hạnh phúc bên anh. Mong được làm cô dâu như trong lời bài hát "Ngày mai em là cô dâu mới... Ngày mai em mặc chiếc áo dài theo chồng... Ngày mai, em cười thật hạnh phúc... Ngày mai, em được ở bên người mà em yêu...

Câu chuyện này là của riêng anh và em. Nó bắt đầu từ đâu anh nhỉ? Bắt đầu từ đâu mà đến giờ em vẫn lưu luyến? Em biết anh qua một nhỏ bạn, tuy chưa gặp nhưng đã nghe kể rất nhiều, nào là con nhà giàu, đẹp trai nhưng rất giản dị hòa đồng. Rồi một ngày chúng ta lần đầu gặp mặt, trở thành bạn và chúng ta quen nhau. Nếu câu chuyện cứ mãi hạnh phúc thế đó thì em đã chẳng mong một điều kỳ diệu cho tình ta, chẳng mong một hanh phúc nhỏ nhoi bên anh. Chúng ta đã tan vỡ vì em nói lời chia tay.

Lý do, lý do là hai từ em nghe nhiều nhất từ anh sau những vết thương em gây cho anh. Em nói rằng chúng ta không hợp, em nói rằng em không còn yêu anh, tất cả là em đang dối gạt con tim mình và em đang dối anh. Làm sao em có thể kể cho người em yêu nghe những quá khứ đau buồn mà em phải chịu. Em muốn trong mắt anh em phải hoàn hảo nhất. Em đã có một cuộc sống vất vả, đau đớn vô cùng. Có nhiều người mong muốn được trở về tuổi thơ nhưng riêng em thì không. Một người sống quá đầy đủ và hạnh phúc như anh làm sao hiểu được tuổi thơ suốt ngày lân la bên các quán nhậu của em. Em có một ông bố tồi, suốt ngày chỉ biết quát tháo chửi bới vợ con, có lẽ người bố ghét nhất trong nhà là em. Có một vết thương em nhớ mãi, khi học lớp một, em cũng được bố dẫn đến trường như bao người khác, cho ăn, nhưng không phải là một lời nói ngọt ngào và tình cảm nào hết, bố vứt đĩa cơm xuống bàn, quăng vào mặt em tờ hai ngàn rồi nói: "mày xơi đi" rồi bỏ về. Lúc đó bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía em, em chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống. Nhìn bàn bên cạnh, người đàn ông kia cũng là một ông bố, đang đút cho con từng muỗng cơm một, nước mắt em cứ rơi hoài.




Em chưa từng biết đến một tuổi thơ với những con búp bê là gì, một chiếc xe đạp,... Tuổi thơ em tràn ngập hình ảnh quán nhậu, đi vào giấc ngủ với những lời la mắng, chửi rủa. Không biết đã bao lần nước mắt em rơi ướt gối khi ngủ, trái tim đau đến quặn lại vì những lời tổn thương. Quãng đường em đi nhiều lắm sóng gió, những ngày dầm mưa, dãi nắng, bệnh tật, nhiều khi em tưởng mình không qua khỏi ấy vậy mà vẫn cố gắng. Khi em vừa lên 12 đã bị đe dọa, răn đe rằng đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn bám bố nếu như thi rớt, em không phải người như vậy, nếu có trượt thì cũng sẽ lo được cho cuộc sống của mình. Những thứ em có bây giờ đều do em phải rất vất vả mới có, không hề được bất kỳ ai giúp đỡ. Nhiều lúc em tưởng chừng như gục ngã, em tự nhủ vói bản thân rằng phải mạnh mẽ, không cần ai quan tâm, không cần ai giúp đỡ em có thể làm tất cả.



Em đến thăm gia đình anh, một gia đình hạnh phúc, ngập tràn tiếng cười. Bố anh đón em bằng sự vui vẻ nhất có thể, bằng một ánh mắt trìu mến, gắp đồ ăn cho em, quan tâm công việc của em, sao trong lòng em lại ấm áp thế này. Đây có phải tình cha con anh nhận được suốt hai mấy năm qua, em ghen tị với anh. Nhìn anh, gia đình anh em cảm thấy sao mình thật lạc lõng giống như chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau. Thế giới của anh ngập tràn màu hồng, khác hẳn nơi em đang đứng. Anh không biết em đã hạnh phúc thế nào khi có anh, anh nói em rất giỏi, tài năng lại đảm đang, em có mọi thứ em muốn nhưng đối với em anh là quan trọng nhất, có anh em có tất cả. Em muốn bước vào thế giới của anh, muốn được hạnh phúc bên anh nhưng em không thể, anh quá tốt đẹp. Em không muốn anh nhìn thấy quá khứ của em, cuộc sống của em. Bạn bè nói em ngốc, ừ thì em ngốc, em đã phải tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần rằng mình nên làm sao và em quyết định ĐỨNG NGOÀI THẾ GIỚI CỦA ANH.

Bây giờ anh và em là người xa lạ, lúc nào cũng nói đã quên từ lâu nhưng thật ra mỗi lần ta ngang qua nhau là em lại rất đau, buốt tận trong tim. Dù sao cũng phải cảm ơn ông trời đã cho một người như em được anh, tuy hạnh phúc có ngắn ngủi, chỉ bằng những ngày lẻ của người khác nhưng với em nó thật quá lớn lao, có lẽ em chỉ có thể được nắm tay anh, ôm anh trong mơ. Nếu được ước một điều, em ước có một phép màu cho ta, một điều kỳ diệucho tình ta, để em được bên anh.

Bắp cải.

Thursday, September 25, 2014

Thương nhau đừng để đó

Nguồn: BlogTruyen.Me | Góc Trái Tim

Nếu bạn thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người, nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người…

Khi đọc tiêu đề, nếu bạn đã từng nghe thì có thể bạn sẽ nhớ tới bài hát "Thương nhau để đó" của Hamlet Trương, đây là một bài hát khá hay, ít nhất là với tôi nó thực sự hay, nó đã từng khiến tôi nghe đi nghe lại nhiều lần, một bài hát hay thường bởi vì nó hợp tâm trạng người nghe : “… vì anh thương em, là anh thương em , bằng lòng anh để em đi xa cuối trời. Vì bao mơ ước còn nhiều, tháng năm còn dài, có thương nhau thì để đó…”

Thương nhau đừng để đó


Tôi cũng đã từng tin rằng nếu là của nhau thì dù có xảy ra chuyện gì đi nữa rồi cũng trở về bên nhau, từng tin điều gì đó, ai đó nếu thuộc về mình thì sẽ mãi là của mình, còn nếu đã không thuộc về mình thì dù có cố gắng làm gì đi chăng nữa thì nó mãi không thuộc về mình… Tất nhiên bây giờ tôi vẫn tin, vì tôi biết điều đó chưa bao giờ sai cả, nhưng niềm tin đó của tôi bây giờ dựa trên một cái gì đó thực tế hơn, rõ ràng hơn, chứ không phải như trc đây, tôi tin những điều đó dựa trên những điều mơ hồ, mịt mù và không căn cứ… Như vậy có nghĩa là sao? Có một câu nói mà tôi rất thích: “Nếu bạn không cố gắng vì những thứ mình muốn thì bạn đừng hối tiếc vì không có được chúng”. Vậy nên bây giờ, nếu tôi tin là điều gì thuộc về tôi, thì tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để biến điều tôi tin thành sự thật, nhưng nếu tôi nhận ra sau bao nhiêu cố gắng mà điều ấy vẫn không thuộc về tôi như tôi tin , thì tôi sẽ an nhiên mà chấp nhận nó như chấp nhận một điều gì đó hiển nhiên trong cuộc sống vậy, dù cảm xúc có như thế nào đi nữa… Vậy nên ngay cả trong chuyện tình cảm đi chăng nữa, thì bạn cũng hãy cố gắng chứ đừng ngồi đó chờ đợi người ta đến đưa tay ra hỏi bạn có muốn đi cùng người ta hay không?

Dài dòng như thế là để bạn hiểu hơn về tiêu đề mà tôi đã đặt: Thương nhau đừng để đó!

Thương nhau để đó? Để “thương nhau” ở đó để làm gì?

Để rồi lạc mất nhau giữa dòng đời tấp nập hối hả? Để rồi mỗi khi đông muộn, bàn tay lạnh giá thèm được ủ ấp nhưng bàn chẳng bao giờ tìm thấy bàn tay mà ta muốn nắm nữa, vì ngày đó ta thương người nhưng lại để đó, vì giờ đây bàn tay kia không biết đang ở nơi đâu trên trái đất này, đang ở đâu giữa thế giới dài rộng hơn bảy tỷ người này, ta không biết và mãi mãi không biết?! Để đó để rồi mỗi khi đêm xuống, một mình với ly café đắng ngắt bên ô cửa sổ nhìn nơi xa, ta tự dằn vặt mình giá như ta đã không để đó những yêu thương chân thành ấy, giá như bản thân đã làm một điều gì đó cho người ấy; ta cứ ngồi đó, một mình, cứ cố hình dung giờ này người mà ta thương đang làm gì, với ai, ở đây, đang buồn hay đang vui bên người nào đó không hay có khi nào cũng đang ngồi một mình như ta, đêm đó là lúc ta an tâm gỡ chiếc mặt nạ của bản thân xuống và sống thật với những cảm xúc của chính mình nhất… Thương nhau để đó để được những điều như vậy sao? Để nhận lấy những đau lòng và tổn thương sao? Để ta cứ mãi ân hận không chỉ với người mà là với chính ta hay sao?

Tôi đã từng khuyên một người bạn của tôi rằng “thương nhau đừng để đó!”. Người bạn ấy của tôi nói với tôi rằng buộc phải để đó vì không thể nào làm khác. Có thể bạn cũng sẽ nói như người bạn ấy nói lại với tôi ? Có thể lắm chứ! Nếu như vậy thì bạn và cả người bạn ấy của tôi nữa, hãy thôi biện hộ cho những ích kỷ và nhỏ nhen của bản thân mình đi. Tôi muốn kể cho bạn về một câu chuyện nhỏ giữa tôi và cô gái của tôi, tất nhiên nó xảy ra lâu rồi, và giờ nó là một kỷ niệm đáng yêu, cũng là một sự nhận ra của bản thân mà tôi sẽ nhớ mãi. Lần đó tôi giận em vì những lí do rất bình thường của một chàng trai, và ngày mai tôi cứ đắn đo khi bấm số điện thoại để gọi cho cô gái nhỏ ấy, bởi có một lí do để tôi gọi nhưng có hàng trăm lí do để tôi không thể gọi. Và rồi thời gian sau, em đã nói với tôi rằng: "gọi thì cứ gọi chứ sao phải vì lí do này lí do kia ..?" câu nói ấy khiến tôi cảm thấy mình thật ngốc , đơn giản như thế mà sao tôi khi đó mới nhận ra; phải rồi, gọi thì cứ gọi, chả vì lí do gì hết, dù có hàng trăm lí do ngăn cản thì vẫn có một lí do để tôi gọi cơ mà, sao phải vì điều này điều nọ, tất cả chỉ là tôi biện hộ cho tôi mà thôi. Vậy nên nếu bạn nói thương nhau buộc phải để đó thì tôi nói rằng thương nhau đừng để đó, nếu bạn hỏi tiếp tôi rằng tại sao lại đừng để đó thì tôi sẽ trả lời bạn là chỉ vì một lí do duy nhất, đó là người bạn thương, phải chỉ vì một lí do đó thôi. Nếu bạn thật lòng thì tôi tin một lí do đó thôi cũng đủ để bạn mạnh mẽ bỏ mặc hàng trăm lí do khác.

Thương nhau đừng để đó


Nếu bạn đang chỉ ở đó, ở yên đó và tự nhủ cái gì của bạnn thì sẽ mãi là của bạn? Đang chờ đợi thời gian cho bạn biết người ấy có thuộc về bạn hay không? thì bạn nhầm rồi, thời gian nó không đem lại cho bạn câu trả lời đâu, nó chỉ khiến bạn quên đi câu hỏi mà thôi. Vậy nên nếu bạn thật tâm yêu thương một người thì đừng chần chừ nữa, đừng để đó nữa, đừng biện hộ tình cảm không nhất thiết phải nói ra hay bất cứ lí do gì nữa cả. Tin tôi đi, hãy cứ can đảm, vì một lí do duy nhất, đó là người bạn thương. Hãy tự đi tìm câu trả lời cho mình, để sau này dù thế nào đi nữa thì bạn sẽ vẫn có thể nói rằng mình không hối tiếc, bởi hôm nay bạn đã yêu thương người thật lòng, chân thành, và bạn đã không để đó những yêu thương.

Có một câu nói mà tôi rất thích: "Nếu bạn thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người, nhưng cuộc sống lại dành cho trăm vạn người…". Phải, trong thế giới hàng trăm vạn người này, ai biết chắc rồi ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, biết khi nào sẽ để lạc mất nhau. Nhưng tôi nghĩ, có một thứ cảm giác còn tệ hơn cảm giác lạc mất nhau giữa dòng đời hối hả, đó là cảm giác chưa kịp là là của nhau phút giây nào thì đã để lạc nhau mất rồi. Tôi chắc đó là một thứ cảm giác nhiều hơn hối tiếc rất rất nhiều.

Cuộc sống này nhìn vậy mà không phải vậy, thời gian này tưởng dài mà hóa ra lại ngắn ngủi đến mong manh. Cái mong manh ngắn ngủi ấy yêu thương nhau còn thấy thiếu, cớ sao cứ phải hoài phí thời gian cho những điều vụn vặt ích kỷ.

Vậy nên, thương nhau (xin) đừng để đó!

P/S: Dành cho những ai đã, đang và sẽ thương nhau!

South Wind

Wednesday, September 24, 2014

Tô mì

Nguồn: BlogTruyen.Me | Góc Tâm Sự

Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh..



Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: “Cho hai bát mì bò!”, cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.

Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: “Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!”. Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. “Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội.” Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. “Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt.” Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: “Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này”. “Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy.”

Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: “Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thịt bò.” Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: “Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng.” Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.

Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.”

Monday, September 22, 2014

Đóa hoa không tàn

Nguồn: BlogTruyen.Me | Góc Trái Tim

Anh – chàng trai Quảng Bình 22 tuổi – được phân công làm việc tại một trạm điện ở Bình Định thuộc mạng lưới điện cao thế miền Trung. Em – con gái của cô chủ một quán nước nhỏ người gần chỗ anh thực tập.

Truyện ngắn Đóa hoa không tàn


Lần đầu đặt chân đến mảnh đất võ, cũng là lần đầu ghé lại quán nước nhà em, không biết thế nào khi anh ra về lại vẫy tay chào em và vô tình em cũng đáp lại bằng nụ cười tươi rói mặc dù cả hai chưa nói chuyện với nhau câu nào. Em đã không biết rằng khoảnh khắc ấy lại trở thành một thời khắc đặc biệt đối với cả hai sau này.

Lúc đó em mới là cô gái tuổi trăng tròn chẳng biết thế nào là yêu đương. Anh lại dành tình cảm cho em chính vì sự ngây thơ đó. Anh tìm đủ cách để được em chú ý nhưng chẳng có tác dụng gì. Em né tránh anh bằng mọi cách. Gần ba tháng sau, vào ngày sinh nhật em, anh đã nhờ bạn em đưa cho em một bó hoa hồng cùng tấm thiệp với những lời tỏ tình mà theo em lúc đó là “sến súa” không thể tả. Đáp lại, hôm sau khi anh vừa xuống nhà em thì em đã trả bó hoa lại cho anh và bảo nếu yêu em thì làm 999 bông hồng giấy tặng em đi, em sẽ suy nghĩ lại. Em chỉ nói đùa chơi, thế mà anh làm thiệt.

Một năm trôi qua nhanh chóng. Những bông hoa giấy anh làm được cắm trong cái bình thuỷ tinh khá to đặt ở quầy tiếp tân. Mỗi ngày trôi qua bình hoa một “xôm” hơn, đủ thứ màu sắc xanh, đỏ, tím vàng. Nhiều lần có mấy anh khách hỏi mua để tặng bạn gái hay chỉ là mua chơi em cũng không thắc mắc mà bán ngay. Em còn nhớ em đã bán với giá 2000 đồng mỗi bông và bỏ ống heo. Anh giận em vì điều đó thì phải? Em đã nghĩ bụng như thế và thầm xỏ xiên anh “Thế mà kêu là yêu, chưa gì đã nản, chả có chút kiên trì”. Suốt một tháng sau đó anh không liên lạc gì với em nữa, không xuống nhà em ngồi hàng giờ, không tặng hoa cho em mỗi ngày.

Mọi thứ sẽ trôi vào lãng quên nếu không có ngày bạn cùng công ty anh đem đến cho em một bó hoa hồng giấy cùng lời nhắn tạm biệt. Anh ấy bảo em: “Mẹ nó nghe chuyện nó mê một con nhỏ Bình Định nên bắt nó về quê làm việc, lấy vợ Quảng Bình. Cái thằng nhìn cứng rắn thế mà luỵ tình quá, mấy ngày liền như mất số gạo làm anh phát chán, nó đã khóc vì em đấy”. Lặng người đi, em không suy nghĩ được gì, chỉ ậm ừ và lí nhí cảm ơn anh ấy.

Năm năm trôi qua chưa lần gặp lại. Thỉnh thoảng nhìn bó hoa cũ kỹ anh gửi lại một cảm xúc khó tả cứ dâng trào, nghèn nghẹn nơi cuống họng. Em cũng không biết mình có tình cảm với anh hay không nhưng em vẫn cảm ơn anh khoảng thời gian đẹp của một thời vụng dại.

TRẦN THỊ THANH HOÀI

Sunday, September 21, 2014

Những ngày mưa ấy

Nguồn BlogTruyen.ME | Tâm Sự Tình Yêu

Ngày còn bé tôi thích mưa lắm, không phải vì tôi được nô đùa, nghịch ngợm dưới mưa với lũ trẻ trong làng mà là được ở nhà với bố mẹ. Vì nhà tôi làm nông nên trời mưa thì bố mẹ tôi sẽ phải ở nhà, không ra đồng được và tôi thích cảm giác đấy. Tôi thích ngồi học trong khi mẹ tôi nấu ăn dưới bếp và bố tôi tranh thủ đơm cá ngoài mương. Rồi cả nhà sẽ ngồi quay quần trong cái bếp bé bé nghi ngút khói ấy với một nồi khoai hay sắn to bự vậy.

Truyện ngắn Những ngày mưa ấy

Hà Nội cả một tuần nay không có ngày nào là không mưa rả rích cả. Những cơn mưa cứ đến rồi lại đi, cứ dai dẳng mãi không thôi. Chính vì thế mà tâm trạng con người ta cứ khó chịu vì mưa ẩm ướt, lạnh lẽo, buồn tẻ và chán ngắt. Riêng tôi mưa là lúc tôi được ngồi một mình ngắm nhìn thế giới ngoài kia qua tấm cửa sổ mờ ảo. Cuộc sống thành thị vội vã, hối hả nhưng những ngày mưa thì lại nhẹ nhàng, bình yên hẳn. Một mặt tấm kính cửa sổ đã bị những giọt nước mưa làm mờ đi chút ít, mặt khác tâm trạng tôi cũng vì thế mà cảm thấy yên ả. Nhìn lũ trẻ con nô đùa trên sân thượng nhà hàng xóm mà bất chợt kéo tôi về tuổi thơ mình. Ngày còn bé tôi thích mưa lắm, không phải vì tôi được nô đùa, nghịch ngợm dưới mưa với lũ trẻ trong làng mà là được ở nhà với bố mẹ. Vì nhà tôi làm nông nên trời mưa thì bố mẹ tôi sẽ phải ở nhà, không ra đồng được và tôi thích cảm giác đấy. Tôi thích ngồi học trong khi mẹ tôi nấu ăn dưới bếp và bố tôi tranh thủ đơm cá ngoài mương. Rồi cả nhà sẽ ngồi quay quần trong cái bếp bé bé nghi ngút khói ấy với một nồi khoai hay sắn to bự vậy. Tôi đoán là bố mẹ không ưa mưa lắm vì họ lo cho mùa màng không như ý, họ không ra đồng làm việc được thì sẽ không có đủ cơm cho cả gia đình. Lúc đó tôi cũng chẳng đủ lớn để nghĩ được như vậy, chỉ biết những ngày mưa là những ngày rất hạnh phúc. Đôi khi đối với một đứa trẻ hạnh phúc chỉ đơn giản là được quanh đi quẩn lại ngôi nhà và nhìn thấy bố mẹ chúng ở đó.

Rồi lớn lên những cơn mưa dường như đã làm nhạt nhòa đi cái cảm giác đấy của tôi. Mưa chỉ làm tôi khó chịu khi ra đường, mưa chỉ làm tôi bức xúc khi người ngợm nhem nhuốc, áo quần cả tuần mãi không khô. Và cứ thế mưa như chỉ làm con người ta càng ghét nó hơn. Bất giác những giọt mưa chạm tới trái tim bé nhỏ của tôi. Tôi nhớ cái căn nhà nhỏ ở quê, tôi nhớ tình cảm gia đình của mình. Không biết mưa này bố tôi có ra đồng bắt cá không, không biết giờ này ở nhà mẹ sẽ làm gì. Thời gian cứ thế nhìn tôi lớn lên, trưởng thành và xinh đẹp nhưng nó cũng lấy đi màu tóc trên mái đầu bố mẹ tôi. Phải chăng nó cũng giống như những cơn mưa vậy. Mưa giúp cho những cây non thêm sức sống, đâm chồi nảy lộc nhưng nó cũng làm chai sạn đi những cây cổ thụ. Rồi cây non đó cứ thế mà vươn cao, vươn xa đến nơi có ánh nắng mặt trời, đến cái khoảng trời rộng trong xanh kia mà quên đi mình được sinh ra từ cây mẹ già ấy. Chỉ đến khi cái cành, cái lá của nó bị gió bão quật ngã, nó mới cúi xuống ôm lấy cái cây mẹ của nó. Con người chúng ta cũng như những cái cây nhỏ đấy vậy, đừng để khi gặp hoạn nạn mới quay về cái tổ ấm nơi chúng ta sinh ta. Vì một lẽ tự nhiên rằng, chúng ta có rất nhiều nơi để đi đến nhưng chỉ có một nơi để quay về - đó chính là gia đình.

Ngoc Ho

Saturday, September 20, 2014

Xa nhau một chút để được gần nhau mãi mãi!

Nguồn BlogTruyen.ME | Góc Trái Tim

"Thế gian rộng lớn là thế, đông đúc là thế mà tại sao ta chỉ nhớ một người..."
Em khóc là bởi vì em đang rất nhớ anh và em biết tim mình cần anh đến như thế nào. Khi đó em chỉ muốn được nhìn nụ cười rạng ngời của anh, muốn được nhìn mình trong ánh mắt của anh, muốn được gặp anh.

Em khóc là vì khi nhìn thấy những đôi tình nhân tay trong tay cùng chung bước bên nhau, đó là lúc em chợt nhận ra sự thiếu vắng một bóng hình quen thuộc. Vô tình lòng em nhận ra mình đang cô đơn. Đó là khi xem nhớ cái nắm tay thật chặt của anh, bàn tay đó khô ráp nhưng nó ấm áp vô cùng, là bàn tay của người em yêu thương rất nhiều.

Xa nhau một chút để được gần nhau mãi mãi!


Hoa sữa đã nở, thu Hà Nội về đêm se lạnh làm em chạnhlòng. Mùa thu là mùa yêu thương, mùa hò hẹn. Mùa chúng ta phải xa nhau, nó cố ý bắt em ghét anh. Ghét anh vô tâm, ghét anh lạnh lùng, ghét anh không yêu em, ghét anh bỏ mặc em giữa chốn đông người không có anh. Trời lạnh làm em nhớ cái ôm tràn đầy yêu thương của anh. Em muốn được làm đứa trẻ để được rúc trong vòng tay anh, được anh sưởi ấm để đi qua mua giá lạnh.

Khi xa anh, em phải học cách bước đi một mình mà không có anh nắm tay sánh bước, học cách không cần anh, giả vờ không quan tâm đến anh nhưng trong tim em thì đang đau nhói, nó đang gào thét vì nhớ anh. Khi bên em anh đã quan tâm em quá nhiều, chăm sóc em từng li từng tí như một đứa trẻ. Mỗi bữa gọi điện giục em đi ăn, mỗi tối không cho em thức khuya sợ em ốm, nhiều lúc làm em phát cáu. Rồi khi thiếu sự quan tâm của anh, em lại cảm thấy nhớ lắm. Em học cách giả vờ quên anh, mỗi lúc em ốm không có ai giục uống thuốc, khi em đi chơi khuya không có ai nheo nhéo bắt em phải về sớm,... em cảm thấy nhớ tất cả những thứ đó, tất cả những thứ thuộc về anh, từng thứ, từng thứ một dù chỉ là những thứ nhỏ nhất.

Khi em cười là vì em đang phải cố che giấu cảm xúc trong lòng mình rằng em đang nhớ một ai đó rất nhiều. Em chỉ muốn ôm người đó thật chặt, không nỡ buông.

Khóc là vì em biết tim mình vẫn đang cần anh, em vẫn đang đợi anh. Khi đó em biết rằng em vẫn còn có niềm tin để đợi, để chờ người mà em yêu, muốn cùng nhau đi đến suốt cuộc đời này. Và em tin rằng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua được thời gian thử thách này, chỉ là một chút thử thách dành cho em và anh.

Xa nhau một chút để được gần nhau mãi mãi...


Loăng Quăng

Có anh, đời em bớt cô đơn đi nhiều lắm!​

Nguồn Blog Truyện ngắn tình yêu | Blogtruyen.me

Nỗi cô đơn không mất hẳn, bởi vốn dĩ đã gần bên em thân thuộc. Nhưng vì có anh, đời vui vẻ, em an nhiên, cô đơn cũng không réo gọi tên em nhiều như trước.

Những ngày chờ tình yêu đến, em chống cằm như đứa trẻ, mong đợi và háo hức với thứ tình yêu em vẫn luôn cho là kỳ diệu. Bởi lẽ, chưa từng va vấp, chưa từng trải qua, nên những điều mới mẻ luôn là những thứ sắc màu lấp lánh nhất với tuổi trẻ…

Những ngày em dần quen với nhịp sống nơi ồn ã khói bụi và còi xe, cũng muốn tìm một khoảng lặng co chân chạy mất. Em bấu víu vào chút niềm tin xót lại. Rằng cô đơn của em, hình thành bởi không có dáng người thương. Em khờ khạo. Em tin rằng, cô đơn sẽ trở thành bạn của em mãi thế, cho đến tận lúc em tìm thấy một bàn tay ai đến nắm thì mới đi...

Nhưng em quen biết một vài người, trải qua một vài mối quan hệ chóng vánh không tên. Em không còn hồn nhiên chống cằm lên mộng tưởng, vào tình yêu xa xôi và diệu vợi, anh ơi!

Có anh, đời em bớt cô đơn đi nhiều lắm!​


Lúc bấy giờ em chỉ thấy. Cuộc sống là màu đen khi em buồn. Cuộc sống là màu tro khi em khóc. Cuộc sống úa tàn trên mi em vụng dại. Cô đơn bởi không có người thương chỉ là một nỗi cô đơn nho nhỏ. Cô đơn bởi không ai cần mình bên cạnh, cũng không có nhã ý mời gọi mình vào vòng tròn sống của họ, mới là một nỗi cô đơn to thật to.

Để rồi anh dừng lại, và quay đầu, nhìn về phía em. Để rồi em không cố chấp trượt đi nhanh, không quáng quàng bỏ chạy. Để rồi em yếu đuối ngã vào vòng tay anh nức nở. Em biết em cần anh, bởi anh thương em, nhiều thật nhiều.

Thế là, nỗi cô đơn trong em tự ti nhỏ xíu, xẹp dần, rồi xẹp dần. Nỗi cô đơn không mất hẳn, bởi vốn dĩ đã gần bên em thân thuộc. Nhưng vì có anh, đời vui vẻ, em an nhiên, cô đơn cũng không réo gọi tên em nhiều như trước.

Sẽ thật lạ nếu người ta không tin vào duyên số. Em từng từ bỏ, từng quay đi, và cũng từng ngập ngừng mong ngóng được quay trở lại. Không phải vì duyên số, chắc có lẽ em không định nghĩa được điều gì đã xảy ra trong tình yêu của mình. Việc chờ đợi lấy ngắn nuôi dài, lấy dại khờ nuôi thương nhớ, lấy quắt quay kỷ niệm chắt chiu từng giọt yêu mong manh...

Để rồi em và anh quay trở lại, để rồi nhờ có anh mà cuộc đời em bớt cô đơn đi nhiều lắm, biết không anh?


Em sẽ không đi một mình nữa. Từ nay, chúng ta đi cùng nhau...

Friday, September 19, 2014

Đừng vội bước tiếp khi chưa sẵn sàng...


Nguồn: BlogTruyen.ME | Blog Truyện ngắn tình yêu | Góc trái tim

Nếu chỉ vì bạn cảm thấy cần một ai đó để thỏa mãn chút ích kỉ nhỏ bé của mình thì, cô gái à, đừng đến bên anh ấy vì anh ấy không xứng đáng để bị tổn thương và chính bạn cũng vậy. Hãy đến bên người mà bạn yêu thương khi cả anh ấy và bạn đều đã sẵn sàng - khi cả hai tìm đến với nhau vì sự đồng điệu trong tâm hồn, điều kì diệu tự khắc sẽ xuất hiện...

Đến và đi...

Bắt đầu và không bắt đầu...

Nếu bạn vẫn còn phân vân xin hãy nhớ rằng...

Đừng đến bên một chàng trai khi anh ấy vừa trải qua một mối tình. Vì có lẽ chính bản thân bạn lúc này cũng hiểu rằng trái tim anh ấy vẫn còn tràn ngập hình ảnh của một cô gái khác và cả những kỉ niệm mà trong đó bạn không hề tồn tại nữa. Vào thời điểm ấy, anh ấy chỉ đơn giản là chưa sẵn sàng cho bất kì điều gì mới trong cuộc sống. Anh ấy cẩn được yên tĩnh một mình, anh ấy cần tự sắp xếp lại không gian cho cuộc sống của mình. Anh ấy cần thời gian để những kỉ niệm kia phai mờ, anh ấy cần thời gian để những vết thương trên trái tim của mình dần trở thành những vết sẹo và anh ấy cần thời gian để những vết sẹo ấy thôi không nhức nhối nữa.

Đừng đến bên anh ấy khi anh ấy đang mang một trái tim tan vỡ bởi có một điều hiện nhiên là đôi khi nỗi đau ấy sẽ khiến anh ấy chẳng thế nào nhìn thấy bạn rõ con người bạn. Đừng biến mình trở thành bản sao của cô gái kia trong trái tim anh ấy. Bởi bạn xứng đáng có được yêu thương trọn vẹn khi bạn là chính bạn chứ không phải là người thay thế cho bất kì ai.



Đừng đến bên anh ấy khi anh ấy đang có một mối quan hệ với một cô gái khác. Vì dù tình cảm của bạn có lớn đến đâu đi nữa, vào thời điểm đó bạn vẫn là người đến sau. Và bạn có thực sự muốn tranh giành một người đàn ông của một cô gái khác? Hãy nhớ rằng thứ gì bạn có thể cướp được từ người khác không sớm thì muộn những người khác cũng có thể dễ dàng lấy lại từ bạn. Nếu anh ấy rung động trước bạn khi anh ấy vẫn còn có tình cảm với một cô gái khác, bạn có chắc mình sẽ là người cuối cùng có thể làm trái tim anh ấy chệch nhịp hay không? Và một người đàn ông có thể dễ dàng trao trái tim mình cho mọi cô gái liệu có xứng đáng để bạn hy sinh nhiều đến vậy không?

Tình yêu vốn dĩ không phải là thứ có thể tranh cướp được vì vậy nếu bạn thực sự yêu anh ấy, hãy kiên nhẫn chờ đợi. Nếu bạn và anh ấy thực sự là giành cho nhau thì bằng một cách nào đó hai người cũng sẽ tìm đến nhau. Đơn giản vậy thôi!

Cũng đừng đến bên một chàng trai nếu anh ấy chỉ tìm đến bạn khi anh ấy buồn. Vì khi anh ấy có những niềm vui khác, bạn đâu phải là người anh ấy nhớ đến đầu tiên. Người xứng đáng để bạn giành tình cảm là người không chỉ nhớ đến bạn khi buồn mà là người sẽ để bạn sẽ chia cùng anh ấy mọi thăng trầm trong cuộc sống. Còn nếu anh ấy chỉ tìm đến bạn khi anh ấy buồn, khi anh ấy cần một người để ôm ấp, để an ủi thì xin chúc mừng, bạn đích thị đã được anh ấy lưu trong bộ nhớ với cái tên "Thùng rác di dộng" – không hơn không kém.

Rốt cuộc, đó có phải là điều bạn muốn?



Và cuối cùng, cũng đừng đến với anh ấy chỉ vì bạn cảm thấy cô đơn. Sẽ có những lúc bạn cần một người chăm sóc mỗi khi bạn bị ốm, một người có thể giành cả ngày chỉ để ở bên bạn, nghe bạn than thở những chuyện không đâu. Một người sẽ cùng bạn chia sẽ chiếc ô trong những ngày trời mưa hay một người sẽ giữ ấm cho bạn vào những ngày mùa đông lạnh giá. Hay đôi khi là một người có thể khiến cho bạn quên đi hình bóng của người vẫn khiến cho trái tim bạn vẫn hàng đêm thổn thức. Khi bạn cô đơn, thật khó để không khát khao những điều như thế. Nhưng đừng chỉ vì thế mà đến bên một người nào đó, vì bạn xứng đáng có một người thực sự có thể khiến trái tim mình rung động và anh ấy - anh ấy cũng xứng đáng được ở bên một người con gái yêu anh ấy thực lòng.

Khi bạn cô đơn là khi bạn thường đưa ra những quyết định sai lầm. Nếu chỉ vì bạn cảm thấy cần một ai đó để thỏa mãn chút ích kỉ nhỏ bé của mình thì, cô gái à, đừng đến bên anh ấy vì anh ấy không xứng đáng để bị tổn thương và chính bạn cũng vậy.

Hãy đến bên người mà bạn yêu thương khi cả anh ấy và bạn đều đã sẵn sàng - khi cả hai tìm đến với nhau vì sự đồng điệu trong tâm hồn, điều kì diệu tự khắc sẽ xuất hiện...

Táo Xanh

Thursday, September 18, 2014

Đã bao giờ anh sợ mất em chưa?


Nguồn: BlogTruyen.ME | Truyện ngắn tình yêu hay

Biết không anh, em đã từng đuổi theo một người trên phố vì có dáng người giống anh chỉ vì anh nói anh đang ở nhà. Em sợ anh dối em. Em chạy đến bên anh thật nhanh. Thì ra anh vẫn ở đây, chờ em.

Trên đời, thứ mong manh dễ vỡ nhất chẳng phải thủy tinh hay viên pha lê trong suốt, cũng chẳng phải con gái mà chính là tình yêu. Anh có biết tại sao không? Bởi lẽ hôm nay chúng mình yêu nhau nhiều đến thế nhưng lại chẳng biết ngày mai sẽ ra sao.

Trong tình yêu, em cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, em cũng hay nghĩ ngợi, hay huyễn hoặc mình, hay lo lắng vẩn vơ. Em đã nghĩ đến ngày được khoác trên mình bộ váy cô dâu trắng tinh khôi bước vào lễ đường cùng anh, em còn nghĩ tới lúc mình thành ông lão bà lão, mình nắm chặt tay nhau, tựa vào nhau đi đến hết cuộc đời. Và thậm chí em cũng đã nghĩ tới ngày mình không còn là của nhau nữa. Em sợ, thực sự rất sợ ngày đó.

Biết không anh,em đã từng đuổi theo một người trên phố vì có dáng người giống anh chỉ vì anh nói anh đang ở nhà. Em sợ anh dối em. Em chạy đến bên anh thật nhanh. Thì ra anh vẫn ở đây, chờ em.

Đã bao giờ anh sợ mất em chưa?


Em cũng đã ngốc nghếch lấy số lạ tán tỉnh anh, thử thách anh. Vì em sợ, sợ anh bị những thứ ngoài em cuốn anh đi mất, sợ những sự mới mẻ làm giảm tình yêu anh dành cho em. Chỉ đến khi anh nói anh có người yêu rồi em mới thở phào và hạnh phúc biết bao nhiêu. Anh không ngại ngần công khai mối quan hệ của mình. Thì ra là em nghĩ ngợi nhiều quá rồi.

Em đã từng thổn thức giữa đêm khi em ngủ mơ thấy anh tay trong tay với một cô gái khác. Vội vàng nhấc điện thoại chỉ để nghe giọng anh, bỗng em thấy an lòng. Thì ra đó chỉ là mơ thôi.

Người ta nói xa mặt cách lòng vậy mà em cũng ngờ nghệch tin. Em đã nghĩ khoảng cách rồi sẽ làm phai nhạt tình cảm của anh, sẽ khiến anh quên lãng tất cả những gì đã có giữa hai đứa mình. Rồi em giận những lần anh đi chơi với đám chiến hữu mà không nói với em khiến em chờ tin nhắn, em giận những khi anh lỡ quên một vài ngày quan trọng. Em tự suy diễn rằng anh chẳng còn yêu em, em suy diễn rằng anh đã có người khác. Đến khi gặp anh em mới biết anh yêu em nhiều đến thế nào. Yêu chỉ cần sự chân thành thôi, cần chi cứ phải nói ra mới là yêu. Thì ra em tự làm buồn mình, buồn anh.

Em đã từng nghĩ tới một ngày mình không còn yêu, ngày ấy mình chẳng còn những cử chỉ thân mật, chẳng còn sự ân cần hỏi han mà thay vào đó là sự ngượng ngùng, xa cách. Liệu ngày đó có đến với tình mình không anh?

Đừng trách em hay nghĩ đến những đổ vỡ, con gái khi yêu thường hay nghĩ ngợi nhiều như vậy. Là bởi vì yêu nhiều quá nên mới sợ mất nhau.

Vậy còn anh, đã bao giờ anh sợ mất em chưa?

Sài Gòn và Những ô cửa màu xanh


Nguồn: BlogTruyen.ME | Góc nhỏ trong tim

"Sài Gòn của tôi", gọi vậy có được không? - From Harley Lê with Love.



Sài Gòn và những ô cửa màu xanh,

Bạn sẽ nhìn thấy chúng,

khi đi sâu vào khu phố nghèo của một quận đã cũ.

Tôi đặc biệt ấn tượng bởi những ô cửa sổ, cửa lớn, màu xanh biêng biếc nổi bật trên nền tường ve đã loang lổ dấu vết của thời gian

...

Bạn sẽ thấy,

Những gương mặt uể oải trong ngày mùa khô nắng gắt

Ly nước rau má đậu xanh toát hơi lạnh,

qua lớp vỏ nhựa

Cậu bé con bắc ghế bưng cơm xem chúng tôi ghi hình

Ở đó,

Tôi nhìn thấy tuổi thơ nghèo khó

Ở đó,

Tôi nhìn thấy nỗi buồn phương xa được gói ghém sau nụ cười mơ hồ, đôi mắt hồn hậu, cái miệng móm mém,

của người mẹ già cô đơn.

Tôi nhìn thấy cả những ngày mai qua đôi mắt trẻ thơ

vô cùng trong sáng.

Tôi nhìn thấy bầu trời kéo theo mây xám, như muốn chuyển một cơn giông, rồi lại thôi.

Vậy đấy,

Vẫn là những - ngày - có - nắng

oi ả,

Buồn đến nao lòng,

dù chẳng có lấy một giọt mưa

"Sài Gòn của tôi", gọi vậy có được không?

Vì ở đâu đó

nơi thành phố rộng lớn này,

Tôi nhìn thấy Sài Gòn cũ kỹ với những ô cửa màu xanh....

...

- Harley Lê 23.03.2014

Từ một ngày đi bộ rất nắng, quanh Sài Gòn.

Nếu có chia tay, đừng bắt em phải khóc!


Nguồn: Blog Truyện ngắn tình yêu hay | BlogTruyen.ME

Bởi có những nỗi đau một mình bản thân chịu đựng đã là quá đủ, không nên kéo đối phương vào sâu thêm. Một người đau hà cờ gì phải góp thêm phiền não, chẳng thà gạt nước mắt, nếu đã phải xa nhau thì hãy cứ là ra đi.

Vì em sẽ không khóc đâu! Em không phải yêu một củ hành tây, vì không trái tim mà vẫn bắt em phải rơi lệ suốt ngày. Em yêu một người con trai, và một người con trai theo đúng nghĩa, sẽ không bao giờ khiến cô gái mình yêu phải đau khổ. Vậy thì kể cả cho đến khi chia tay vì tình yêu không đủ chặt để giữ bước chân hai đứa, thì anh ơi, hãy để cho nhau bước đi thanh thản, đâu có gì mà phải khóc phải không anh?

Con người ta luôn có những nỗi buồn không thể bật khóc thành tiếng, bởi vì như thế ra đi sẽ bớt nặng nề hơn. Sau này nhìn về ký ức sẽ không phải nhớ về những tháng ngày dằn vặt lẫn níu kéo mà gợi lại về những tổn thương. Em sẽ không yêu anh bằng một kiểu tình yêu ủy mị. Nếu chia tay là một điều tất yếu cho mối quan hệ của chúng ta, thì ngay cả em có khóc lóc sầu thảm cũng đâu có ích gì?

Em sẽ không khóc đâu, ít nhất là đứng trước mặt anh. Em sẽ quay đầu đứng thẳng lưng và chấp nhận nó như thể là quy luật không thể tránh khỏi, tình dang dở đâu phải lỗi của ai khác, mà chính là lỗi lầm của chính chúng mình, vậy thì khóc lóc khụy lụy để vớt vát lại điều gì? Đã chẳng thể là điều có thể xoay chuyển, vậy thì thôi buông tha cho cả quá khứ, cả hiện tại, ra đi cho triệt để, như thế mới là cách chia tay của những người trưởng thành.



Là cách chia tay mà nước mắt chảy ngược vào trong, có đau buồn thì cũng không thể bộc lộ quá nhiều ra bên ngoài.

Bởi có những nỗi đau một mình bản thân chịu đựng đã là quá đủ, không nên kéo đối phương vào sâu thêm. Một người đau hà cờ gì phải góp thêm phiền não, chẳng thà gạt nước mắt, nếu đã phải xa nhau thì hãy cứ là ra đi.

Tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi trách cứ, bởi vì những mâu thuẫn và hiểu lầm chúng ta đào sâu chôn chặt tận đáy lòng sẽ là lý do khiến chúng ta buồn tay bỏ cuộc với đối phương. Thế nhưng em sẽ không dùng nước mắt – thứ vũ khí yếu mềm nhất và cũng hữu dụng nhất ấy của con gái để làm anh bận lòng, vậy nên đừng bắt em phải khóc, em không muốn phải khóc trước mặt anh.

Em vẫn muốn giữ lấy sự tôn nghiêm cuối cùng, không phải tình yêu lúc trưởng thành sẽ khiến chúng ta bớt đau hơn, trái lại em thấy vết thương nhận lấy sẽ còn đau gấp nhiều lần tổn thương khi còn trẻ dại, nhưng em tin rằng sẽ qua hết thôi anh, rồi sẽ chỉ nhớ nhau một chút thôi, tiếc nuối một chút thôi, và sẽ chẳng còn lại gì.

Thế nên anh à, tạm biệt nhau bằng nụ cười, chứ đừng bằng nước mắt. Bởi vì nếu khóc sẽ khó bước đi, cũng khó quay lưng.

Wednesday, September 17, 2014

Cứ đắn đo rồi lại lỡ nhịp yêu thương...


Nguồn: BlogTruyen.ME | Góc trái tim |Truyện ngắn tình yêu hay

Bản thân cứ mải miết truy tìm rõ ràng ngọn nguồn suy nghĩ, để rồi khi nhận ra mọi thứ vẫn đang theo guồng quay thời gian mà không dừng lại để chờ đợi, và thế là ta đã lỡ nhịp yêu thương.

Bản thân cứ mải miết truy tìm rõ ràng ngọn nguồn suy nghĩ, để rồi khi nhận ra mọi thứ vẫn đang theo guồng quay thời gian mà không dừng lại để chờ đợi, và thế là ta đã lỡ nhịp yêu thương.

Cô gái bởi vì mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, có lẽ khiến chàng trai mệt mỏi mà rời xa. Cô không hối hận nhưng lại có chút tiếc nuối cho tình cảm muốn bắt đầu kia. Người ra đi thì không muốn níu kéo, đó là quy tắc của cô gái, bởi có níu kéo cũng vô ích nếu người kia thật lòng muốn rời đi, người đó hoàn toàn không thuộc về cô, người đó thuộc về một người con gái tương lai.

Tình cảm cô gái nảy sinh từ những cuộc tranh luận, cãi vã cùng chàng trai nhưng hiển nhiên, đó chỉ là những cuộc tranh luận vui vẻ mang tính chất xả stress. Thế nhưng, khi cô gái đang có mối quan hệ không xác định với chàng trai thì một lần lại một lần, cô vô hình chung đẩy chàng trai xa cô hơn. Bất chợt một ngày nắng, một ngày cô đơn, cô nghĩ đến chàng trai, và tự hỏi sao chàng trai không cho cô một cái hồi âm sau những tin nhắn của cô. Cuộc nói chuyện của hai người dạo gần đây thưa thớt, hoàn toàn chỉ là 2 tin nhắn từ cô gái và 1 tin nhắn trả lời của chàng trai sau khi lại một lần nữa biến mất. Cô gái giận, cô gái thấy bất bình, cô đang dần phẫn nộ và đang ép bản thân dùng lý trí quên đi chàng trai. Cô nghĩ cô sẽ làm được. Nhưng điều cần nói là... cô sẽ làm được sau một thời gian không ngừng làm bản thân cô đơn, không ngừng làm bản thân tự trách và có chút luyến tiếc.


Cô gái dần không nắm bắt được chàng trai. Cô có cảm giác thất bại lắm. Mặc dù cô không muốn xen vào cuộc sống của chàng trai, nhưng không có nghĩa là cô không muốn biết về cuộc sống ấy. Cô không nói ra mặc dù biết chàng trai sẽ chẳng thể hiểu nó. Nhưng cô vẫn lựa chọn sự im lặng bởi cái bản tính cố chấp cứng đầu của một cô nàng Kim ngưu.

Thời gian hi vọng sẽ giúp cô gái quên đi thứ tình cảm này, hi vọng khi gặp lại nhau chúng ta sẽ vẫn là những người bạn thường xuyên tranh luận, thường xuyên to tiếng và thường xuyên động tay chân như trước kia. Lần cuối cùng nhé cho cô gái gọi chàng trai 2 từ "Anh yêu" trước khi quay trở lại với cách xưng hô "Mày-Tao".

Nụ hôn muốn trao cuối cùng cũng không thể thực hiện...

Tạm biệt chàng trai đã từng đi qua trái tim tôi!

Nàng Cin

Sài Gòn hai mùa nắng mưa, em một mùa thương nhớ...


Nguồn: BlogTruyen.ME | Truyện ngắn tình yêu hay

Nhớ quá anh à, nhớ nắng mưa Sài Gòn, và nhớ anh da diết. Hãy yêu cô gái đến sau thiết tha hơn em nhé anh, hãy yêu như nắng mưa Sài Gòn, quấn quít không rời, như ngày xưa em anh đã từng, là mưa và nắng của đời nhau.

Em quay người, lặng nhìn ban công đầy nắng.Nắng vàng óng, lả lướt trên vòm cây. Nắng chiếu hắt bài văn trên tay em viết dở. Em nheo mắt nhìn nắng trách hờn. Nhón chân tới gần lan can, em đưa người nghiêng mình nhìn xuống phố. Từng dòng người vẫn ngược xuôi.

Sài Gòn mùa này hư lắm anh à. Trưa, nắng ghé qua dạo chơi thế thôi. Chiều em tan sở, Sài Gòn đã kéo mây đen kín ngả, gió lạnh thổi luồn tóc em, mưa kéo đến bất ngờ, từng giọt rơi nặng trĩu, ướt vai em, ướt môi em và nhòe giọt nước mắt em.

Sài Gòn đan xen nắng mưa, nắng tinh nghịch và mưa đỏng đảnh quá đỗi. Còn em, Sài Gòn trở mình đã mấy mùa, cớ sao em vẫn chưa thôi thương nhớ.



Mình quen nhau cũng một ngày nắng hè chói chang, anh nhỉ. Em, anh tay trong tay dạo khắp Sài Gòn, là tiếng cười em giòn tan, là ánh mắt anh trìu mến. Anh đưa tay khẽ lau giọt mồ hôi trên trán em, em nũng nịu: "Sài Gòn nắng làm phai màu phấn em." Anh cười: "Phấn có phai, người yêu anh vẫn xinh như thế." Nắng cũng phải ghen với hai đứa mình đó, anh à.

Rồi những ngày mưa, em thương anh đường xa kín người, em tan sở đã thấy anh đứng đợi. Mưa có lạnh, nhưng tim em ấm nồng tình yêu anh đầy ắp. Đưa tay vòng ôm lấy anh, em siết chặt như sợ gió mưa đưa anh đi mất, anh cười: "Sợ anh lạnh, người yêu anh sưởi ấm anh đó sao?" Có phải mưa hờn với ta, mà mưa dai dẳng, nhưng kệ anh nhỉ, ta có nhau nên mặc kệ đường dù xa hay ướt lạnh.



Lại một ngày mưa như thế, anh buông lời hờ hững, em nấc trong mưa, lạnh ngắt. Anh cũng vô tâm như mưa, chẳng đoái hòai em đang co ro, vỡ nát. Môi em run không cất nổi thành lời. Anh đi rồi. Mưa vẫn hối hả, không ngừng. Mưa làm ướt mắt em, mặn chát. Em ghét mưa, và ghét anh.

Hôm nay, em một mình dạo bước trên con đường quen, Sài Gòn nắng vẫn tươi, len lỏi trải mình trên tán lá xanh, từng sợi vàng óng ả. Em nhớ, cũng trên con đường ấy, từng vui đùa xoay người tung chiếc váy xòe, làm duyên quá đỗi, anh cười đưa tay ôm chầm lấy cô gái nhỏ, thì thầm: "Anh yêu quá thôi."



Nhớ quá anh à, nhớ nắng mưa Sài Gòn, và nhớ anh da diết. Hãy yêu cô gái đến sau thiết tha hơn em nhé anh, hãy yêu như nắng mưa Sài Gòn, quấn quít không rời, như ngày xưa em anh đã từng, là mưa và nắng của đời nhau.


Sương Mai

Tiếng giao mùa


Nguồn: Blog truyện ngắn tình yêu BlogTruyen.ME

Bạn đã bao giờ cảm thấy xót xa chưa? Hoặc thấy áy náy? Hoặc thấy mình sống ở trên cuộc đời này mà nghiễm nhiên sung sướng và may mắn hơn người khác nhưng lại không biết trân trọng là tội lỗi chưa?

Trời chuyển dần vào đông. Sáng sớm, ánh nắng không còn len qua rèm cửa vào đầu giường vờn nghịch những lọn tóc rối nữa mà thay cho đó là luồng không khí có mùi lành lạnh ngập tràn. Ở miền Bắc này, ai mà không biết cái hương vị của gió mùa nó như thế nào cơ chứ!

Một buổi sáng cuối tuần vừa lạnh vừa mưa, từng thớ thịt của tôi đang rung lên vì cái hơi ẩm ướt đầu mùa. Ưỡn ẹo mãi mới nhấc mặt ra khỏi đống chăn gối màu hồng lòe loẹt, tôi chậm chạp trườn xuống khỏi giường. Từ nhà vệ sinh bước ra tôi nhảy tót luôn vào phòng, vội vã tìm điều khiển bật điều hòa. Từ bé khả năng chịu lạnh của tôi đã rất kém.

Loay hoay mãi cũng lật được vài trang sách, nhẩm được vài từ ngắn ngủn. Một tai vểnh ra đang đón lấy tiếng rỉ rách của mưa xen kẽ một vài tiếng sấm nhỏ bên còn lại lắng nghe từng hơi thở khẽ khàng của gió. Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài lớp kính của khung cửa sổ và ngước lên bầu trời xám xịt. Đầu óc vẩn vơ bay bổng giữa không trung.

"Ai đồng nhôm sắt vụn bán không..." Một tiếng giao lanh lảnh vang lên kéo tôi trở về với hiện tại. Những hạt mưa mỗi lúc một nặng hạt khiến tôi không nghĩ rằng còn bà đồng nát nào vẫn ngoan cố đi vào cái thời tiết oái oăm như vậy. Vì tôi nhớ không nhầm mưa rả rích từ đêm qua đến giờ vẫn không ngớt. Tôi là chúa thức khuya.

Tiếng giao mùa

Tì hai khuỷu tay xuống bàn, tôi rướn mình thò đầu ra ngoài và nhìn xuống đường. Người phụ nữ gầy guộc đội chiếc nón lá ngả màu, vai khoác mảnh áo mưa hình chữ nhật màu xanh biển đậm bay phần phật trong gió. Đôi chân không ngừng đạp theo những vòng quay của trục bánh trên cái xe thống nhất đã han gỉ, siêu vẹo đi xuyên qua màn mưa giày đặc. Giây phút nhìn theo bóng lưng ấy tôi bị ám ảnh mãi không thôi.

Tuy gầy gò, nhỏ bé là thế nhưng biết ai rằng bà đồng nát lại đang mang trên mình cả một trách nhiệm lớn lao. Là trụ cột chính của gia đình, là chỗ dựa duy nhất của những đứa con thơ hay cũng có thể là một bà mẹ lầm lũi kiếm tiền để chạy chữa cầm cố bệnh tật cho chồng cho con.. Có hàng ngàn, hàng vạn hoàn cảnh nghiệt ngã và đau xót như thế trong cuộc sống đồng nghĩa với việc cũng đang có hàng ngàn, hàng vạn bà mẹ vào thời điểm mưa gió lạnh buốt này vẫn trầy trật lăn lộn kiếm từng đồng từng hào. Người phụ nữ mang danh từ Mẹ - tuy nhỏ bé với đất trời nhưng lại là cả một bầu trời vĩ đại với những đứa con.

Cụp mắt xuống bát cháo bên cạnh vẫn đang bốc lên hơi ấm nóng, tôi thấy mình thật thảm hại. Chỉ vì ghét cái thời tiết này mà tôi lười nhác không xuống ăn bữa sáng mẹ đã chuẩn bị để mẹ phải mang lên tận phòng, đặt ở đây, ngay trên cái bàn mà tôi đang ngồi đối diện với nó. Mẹ còn cẩn thận bỏ rau thơm riêng ra một bát con để lỡ tôi có không ăn được thì không phải gạt ra hay lúc cơn lên đôi khi lại bỏ luôn nguyên bát. Ấy thế mà, vừa rồi khi ngồi vào bàn tôi chỉ liếc qua một cái và vẫn để nó nguyên đó.

Bạn đã bao giờ cảm thấy xót xa chưa? Hoặc thấy áy náy? Hoặc thấy mình sống ở trên cuộc đời này mà nghiễm nhiên sung sướng và may mắn hơn người khác nhưng lại không biết trân trọng là tội lỗi chưa? Tôi thì có đấy. Ngay lúc này.


Thỏ Nguyễn

Tuesday, September 16, 2014

Đừng đặt hạnh phúc của mình vào tay kẻ khác


Nguồn: Blogtruyen.me | Tuyển tập truyện ngắn tình yêu hay nhất

Biết cách tự nắm bắt hạnh phúc của mình mới có thể bảo vệ mình khỏi những tổn thương không đáng có, và có thể tự mình đứng dậy sau vấp váp hoặc sai lầm.

Đừng bao giờ ngây ngốc cho rằng, đặt toàn bộ niềm tin vào ai đó là sự lựa chọn đúng đắn. Ngay cả khi chính bản thân mình còn không thể đảm bảo hạnh phúc cho mình, thì lấy tư cách gì để nương tựa hoàn toàn vào ai đó đây?

Chỉ những người hiểu được giá trị của bản thân mới có thể đòi lấy công bằng cho chính mình, sống quá yếu mềm chỉ mang lại tổn thương. Đừng hy vọng có thể dựa dẫm vào ai để thụ hưởng hạnh phúc cả đời, hy vọng rồi sẽ chỉ chuốc lấy thất vọng, một vài lần sảy chân có thể đẩy chúng ta tới miệng vực của tuyệt vọng và đau thương.

Hạnh phúc thuộc về mình, hãy tự mình ôm trọn lấy, hãy sống độc lập khi có thể và mạnh mẽ khi cần, hãy trân trọng bản thân mình trước khi mong mỏi ai đó mang đến cho mình, hãy biết giá trị của bản thân để nó không trở thành điều rẻ mạt trong mắt người khác, hãy biết gạt đi sân si và đố kị để lòng thanh thản, đừng nên hằn học bởi những điều không đáng.

Như một ván bài mà không thể cầm chắc phần thắng, đặt cược toàn bộ vào người ngồi đối diện, chẳng may thua hết cũng sẽ chỉ một mình nhận lấy bi thương.

Đừng đặt hạnh phúc của mình vào tay kẻ khác

Đặt hạnh phúc của mình vào tay kẻ khác, chẳng khác nào biến mình thành quân cờ mặc ai đó tùy ý điều khiển, không biết tự chủ cũng không học cách bảo vệ bản thân, không dám đứng một mình và càng không thể trưởng thành. Biết cách tự nắm bắt hạnh phúc của mình mới có thể bảo vệ mình khỏi những tổn thương không đáng có, và có thể tự mình đứng dậy sau vấp váp hoặc sai lầm.

Đã là cuộc đời, hãy sống cho trọn vẹn, cần gánh vác trách nhiệm thì hãy chìa vai ra dũng cảm mà gánh, cần tranh đấu thì phải can đảm bước lên, chẳng có điều gì là dễ dàng có được, cũng như việc không thể ngồi đợi ai đó chạy đến nói rằng yêu chúng ta thật lòng là người đó sẽ xuất hiện. Chúng ta buộc phải tự đi tìm hạnh phúc của riêng mình, trân trọng nó, bảo vệ nó, không thể tùy tiện giao ra cho bất cứ ai.

Không ai có đủ tư cách giữ hạnh phúc của ai trừ bản thân người ấy. Để nó trọn vẹn và vững bền thì cần phải có một trái tim cứng cỏi, hạnh phúc nằm trong tay, phải để trái tim cảm nhận, đừng vì vài ba khoảnh khắc lầm tưởng mà trao đi dễ quá, để rồi cuối cùng lại mất trắng chẳng còn gì.

Đặt toàn bộ niềm tin vào người khác chính là điều nguy hiểm nhất, cũng là điều nực cười nhất, bởi vì chúng ta không thể đảm bảo họ có thể giữ được bao lâu. Trái tim có thể dễ dàng thay đổi, cảm xúc lại càng dễ dàng thay đổi hơn, một khi đã lệch nhịp thì chẳng còn lại gì nữa, một khi đã chán nản thì sẽ mau chóng buông tay.

Hạnh phúc khi ấy rơi hết rồi, liệu bao giờ mới có thể tìm lại được đây?

Friday, September 12, 2014

Tình đầu


Nguồn: Blogtruyen.me | Góc Trái tim | Tuyển tập truyện ngắn tình yêu

Tình đầu vốn dang dở. Nhưng theo cách nào lại tùy theo số phận của mỗi người. Thích lắm yêu một người như yêu Mối Tình Đầu.

Đối với một người cần bao lâu, bao xa, bao dài để tìm được một nguời mãi mãi gọi là "Người yêu".

Mối tình đầu chớp nhoáng, mờ nhạt tựa như ánh đèn đường. Nhưng giữa biển trời đen của sâu thẳm lòng người. Tình đầu thật sáng.

tình đầu

Tình đầu the mát như vị bạc hà, lúc thằng nhóc bằng tuổi giành giật, đánh nhau mãi với đám trẻ cùng xóm mà miệng vẫn cười toe cầm chặt viên kẹo chẳng còn tròn màu xanh trong veo. Cả thời gian dài nhìn lại. Đến sau này lấy nhau rồi. Cũng chẳng hiểu tại sao lúc đó lại hôn vào đôi gò má bầm tím ấy rồi chạy đi mất.

Tình đầu chua như vị ô mai lúc thằng bạn học đáng ghét cứ trêu chọc cái tính điệu đà. Cũng chẳng hiền lành gì. Rượt nhau, cột tà áo dài chạy cả sân trường, đến nỗi phải bị mời phụ huynh vì tội đánh nhau. Và cũng đâu biết đó là lần đầu tiên cả hai gia đình giáp mặt sau lần thứ hai hỏi cưới. Đến độ cô em chồng khi ấy còn ghé tai ông anh: "Anh kêu chị ấy là bà chằn lửa mà. Không sợ bị ăn hiếp sao" "Kệ tao, tao ghiền rồi".

Tình đầu ngọt ngào như chocolate bán ở canteen trường học lúc con trai lấy hết can đảm tặng con gái nhân ngày Valentine: "Ờ thì tui lao động mới mua được chớ bộ. Bà cười gì, mà ráng ăn đi, tui hứa á, mốt tốt nghiệp tui lấy bà rồi tặng hộp sô-cô-la mắc hơn nha". Lời hứa non trẻ thời học trò cứ tưởng thời gian cũng đánh trôi đi mất. Đến bây giờ nhìn lại cũng chẳng hiểu vì sao dù anh vẫn đều đặn tặng chocolate. Nhưng vị ngọt không ngon bằng khi ấy. Valentine năm nay là tròn 5 năm, cũng đúng ngày kỉ niệm thành lập trường cũ. Anh cũng về thăm thầy cô. Nhìn chỉnh chu và đứng đắn hơn hẳn. Trước mặt cô chẳng còn là cậu học sinh ngày nào. Nhưng lời hứa vẫn cứ thế mà anh thực hiện: "Bà chịu lấy tui hông. Ngày nào cũng cho bà ăn sô-cô-la. Nhà tui mới bao thầu căng tin trường mình cũ rồi. Mấy năm nay hổng dám nói. Tại người ta chưa hết hợp đồng"

Tình đâu mặn như vị nước mắt, lúc giận hờn vu vơ khi thấy hắn quan tâm một nhỏ xinh xinh nào đó, mua nhẫn, mua đồng hồ và nhận ra mình không phải người duy nhất hắn để ý, đến cả kẹp tăm vẫn chẳng nhận được. Đến khi mắt ướt mè nheo giận dỗi làm mặt lạnh. Cả tuần lễ cứ thấy nụ cười ấy là phát ghét. Tối về ẩn nhận được tin nhắn trên facebook mà thấy hối hận vô biên. "Nè tao đang đứng dưới nhà nè, có mua đồng hồ màu xanh mày thích, với chiếc nhẫn bữa đi siêu thị thấy dòm hoài đó. Dắt con em đi cùng cho nó lựa dùm. Xuống lấy đi. Lúc 8h10. Bây giờ 10h20 rồi. Chạy vội xuống lầu. Vẫn chiếc xe đạp cà tàng đó. Nước mắt sao mà lăn dài. Bây giờ có hai đứa nhóc rồi mà chiếc đồng hồ vẫn đeo vừa vặn. Anh đúng là tính kĩ quá mà .

Tình đầu cay xè như lời nói tiễn biệt khi chia tay. Cứ nghĩ thời gian trôi qua lòng người cũng trở nên hóa xa lạ. Một người mỏi mòn chờ đợi nơi quê nhà với câu nói: "Có về chắc chắn sẽ đợi". Một người dốc hết sức lực đễ thực hiện lời hứa "Cho em một cuộc sống tốt hơn". Con đò bến quên vẫn đứng đó. Cây dừa mới ngày nào cao tới đầu gối ngày anh đi. Bây giờ thằng năm leo mỏi nhừ cả chân mới hái đươc buồng dừa cho chị hai kho thịt đãi ra mắt bà con ngày anh qua hỏi cưới

Tình đầu ngông nghênh như thời trẻ trâu đánh nhau dành bi. Thằng con trai cũng đâu vừa tát nhỏ một cái khi bị đánh bầm mắt. Thế là gia đình cấm chơi. 2 năm sau lại học chung trường cấp 1. Nhỏ con gái cũng dành chơi đá cầu, phi thiên cước vào mặt lại bị bầm mắt. Đến cấp 2 thi chạy toàn khối năm cuối cấp. Nhỏ ăn gian xô thằng con trai té. Lần này là bầm chân. Năm cấp 3 hí hửng đạp xe về nhà khoe bố mẹ có bạn gái. Má mi khen con trai tài giỏi buông lời nặng nề với nhỏ: "Ai xấu số lắm mới yêu cái con kia" "Mẹ ơi. Con là thằng xấu số đó nè". Này tốt nghiệp đại học cũng là ngày thằng con trai và nhỏ cưới nhau. Lần vào bếp đầu tiên cô hoàn toàn thất bại. Thằng con trai răm rấp nghe theo. Đeo tạp dề đi chợ và lấy sách nấu ăn mà làm theo hướng dẫn chỉ vì 4 từ: "Muốn bầm mắt không"

Tình đầu đổi vị như viên kẹo dynamite. Lúc đi học Gái là chị đại. Trai là thư sinh học giỏi – muốn tỉnh tò cũng ngại đám con trai vệ tinh xung quanh. Thi chung phòng gái liếc là trai chỉ việc đẫy bài hoặc đưa kí hiệu sang cho. Lúc đại học Trai sắp tốt nghiệp khoa kinh tế. Gái đi làm quán bar. Vô tình gặp nhau. Trai bồi hồi. Gái hững hờ. "Làm với nhau vài li chắc cũng chẳng sao" Cả hai cùng nghĩ nhưng theo chiều cảm xúc khác nhau. Gái tìm lại nguồn kí ức cũ. Trai muốn tạo mối quan hệ mới. Chẳng hiểu thế nào lại giải bày tâm sự. Đúng là rượu vào lời ra: "Lúc cấp hai mẹ tui bỏ tui đi, Ba thì suốt ngày nhậu nhẹt. Ông biết không tui phải gồng mình lên để tự bảo vệ. Năm cuối cấp ba tui phải nghĩ đễ đi làm đủ thứ mà nuôi bản thân. haizzzz. Khổ lắm ông ơi" "Thôi đừng gồng nữa mỏi vai lắm. Để tui làm chỗ dựa cho bà nha" Đến lúc này đây: "Mẹ ơi anh hai đánh con" "Mẹ ơi con Út dành xe đạp con" "Mẹ quần áo con cũ hết rồi nè" "Vợ ơi, vest anh đâu" "Mẹ ơi con không ăn trứng" "Vợ, vợ lấy dùm anh li nước". Cô ước li rượu có năm trước có độc cho rồi.

Tình đầu vốn dang dở. Nhưng theo cách nào lại tùy theo số phận của mỗi người. Thích lắm yêu một người như yêu Mối Tình Đầu.

Mối tình đầu không phải người đầu tiên chúng ta yêu.

Mà là người dù yêu ai đi chẳng nữa cũng không thoát khỏi hình ảnh người ấy.

Tháng 9 về rồi, mình hẹn hò, anh nhé!


Nguồn: Blogtruyen.me | Góc Trái tim | Tuyển tập truyện ngắn tình yêu

Tháng 9 về rồi, thu khẽ khàng gõ cửa từng góc phố, cây cũng khoác lên mình bộ áo vàng mới ươm. Một mình có lạnh không anh? Mình hẹn hò đi anh nhé!
Nếu chúng mình hẹn hò, trong cuộc hẹn đầu tiên, em sẽ không cho anh đi xe tới đón, em sẽ giả vờ đi giày cao gót, để rồi đi bộ thật nhiều, thật nhiều... Để cho chân bị thương. Lúc đó, anh có cúi xuống băng vết thương lại cho em rồi cõng em về không?

Nếu chúng mình hẹn hò, trong cuộc hẹn đầu tiên, em không muốn hẹn hò chỗ đông người, em cảm thấy bản thân mình thật không an toàn khi ở chỗ đông người. Em sợ, rồi anh sẽ lẫn vào đống người kia và mất tích đi. Lúc đó, em sẽ không tìm thấy anh nữa. Nếu có thể, mình tìm một quán cafe vắng hoặc là đến lên tiệm sách ngồi có được không anh?

Nếu chúng mình hẹn hò, trong cuộc hẹn đầu tiên, anh có thể nắm tay em đưa em đi qua những con đường quen thuộc, không nói gì cũng được, chỉ cần nắm tay nhau thôi. Như thế có được không anh!

Nếu chúng mình hẹn hò, trong cuộc hẹn đầu tiên, anh có thể kể cho em nghe những gì anh thích, có được không? Để em biết rằng, người em yêu đáng yêu đến mức nào.

Tháng 9 về rồi, mình hẹn hò, anh nhé!

Tháng 9 về rồi, mình hẹn hò, anh nhé!

Nếu chúng mình hẹn hò, anh có thể đưa em về nhà của anh có được không? Em muốn biết nơi mà mỗi đêm đưa anh vào giấc ngủ ấy, nơi đưa anh lớn lên. Em không phải tò mò muốn xâm phạm căn phòng riêng của anh đâu? Mà bởi vì em muốn mình bước vào thế giới của anh một cách trọn vẹn nhất.

Nếu chúng mình hẹn hò, em sẽ nấu cho anh ăn nhé! Em biết mình nấu ăn không ngon. Nhưng em thích cảm giác trò chuyện với người mình yêu khi nấu ăn. Anh sẽ trò chuyện với em chứ! Có được không anh!

Khi chúng mình hẹn hò, em muốn nhìn thấy anh chân thật nhất, nên anh đừng có cố gượng ép bản thân vì một bộ đồ đẹp nhé! Em muốn anh mặc một bộ quần áo anh thoải mái nhất! Không tự tin cũng được, miễn là anh không khó chịu là được thôi! Anh nhé!

Khi chúng mình hẹn hò, em cũng sẽ không trang điểm kĩ càng đâu, em cũng chỉ tô một chút son, mặc một bộ quần áo hay một chiếc váy giản dị bước cạnh anh. Không phải là em muốn anh thấy em xinh xắn nhất đâu? mà là bởi vì em muốn anh thấy người yêu của anh bình thường trông như thế nào?. Em hứa mình sẽ trở nên xinh đẹp bên anh khi cần thiết anh nhé! Như thế có được không anh.

Khi chúng mình hẹn hò, em muốn nuôi một con mèo hay trồng một cái cây. Để biết rằng bản thân hai đứa coi trọng mối quan hệ đến mức nào, để biết rằng anh có trân trọng em không? Không phải là em không tin anh đâu? mà là bởi vì em nghĩ rằng, khi anh yêu em, anh sẽ trân trọng những món đồ em tặng nữa? Em có trẻ con quá không anh.

Khi chúng mình hẹn hò, dù trời mưa, hay trời nắng, dù trời bão hay lặng yên thì mình cũng cố gắng ở bên nhau có được không anh? Ở bên nhau không có nghĩa là phải ngồi cạnh nhau, tay nắm tay, mà ở bên nhau chỉ đơn giản là nhớ về nhau, nhắn tin hoặc gọi điện cho nhau thôi, có được không anh?

Em biết mình trẻ con, em cũng biết mình khó chiều, em lại là người khó hiểu, em cũng khó tính nữa. Nhưng chỉ cần anh cùng cố gắng vì mối quan hệ này, thì em hứa mình cũng thế. Có thể em không giỏi thể hiện tình cảm. Cũng có thể em không biết phải giỗ giành, an ủi khi anh buồn nhưng chỉ cần anh không bỏ cuộc thì em cũng sẽ không buông tay.

Mình hẹn hò anh nhé!

Monday, September 8, 2014

Nếu bạn yêu một người

Nếu bạn yêu một người, bạn phải biết trước rằng đó là hành động hạnh phúc gian khổ nhất trên cuộc đời này.

---*---

Nếu bạn yêu một người, đừng yêu anh ấy vì những điều tốt đẹp. Không ai là hoàn hảo trên cõi đời này. Nếu bắt đầu bằng những điều tốt đẹp nhất, kết thúc khổ đau bạn sẽ tự nhận lấy!

Nếu bạn yêu một người, đừng trông mong vào sự thay đổi của người ấy. Khi nếu anh ấy thay đổi, liệu anh ấy có còn là người bạn đã từng yêu?

Nếu bạn yêu một người, bạn đừng nghĩ đến một người khác mỗi khi nước mắt rơi. Đó là thứ tổn thương sâu sắc nhất, nếu người ấy cũng yêu bạn.

Nếu bạn yêu một người, đừng bắt người khác phải chịu khổ đau vì bản thân bạn. Đừng bắt người ấy phải làm người thứ ba, đừng bắt người ấy tha thứ khi bạn ngoại tình hết lần này rồi lại lần khác, đừng bắt người ấy tin những lời nói bạn không có ý định làm. Điều đó chỉ chứng minh rằng trong cuộc tình hai người, chỉ mình người ấy yêu bạn.

Nếu bạn yêu một người, phải tập yêu thương chính mình trước. Bản thân không biết quý trọng bản thân, liệu bạn có đủ để người khác yêu thương mình? Yêu lúc này cũng chỉ là trận chiến không cân sức, chưa xuất binh cũng đã biết trước thảm hại như hoa sữa trắng rơi đầy mùa Thu.

Nếu bạn yêu một người, đừng suy nghĩ trong cuộc tình ấy ai yêu ai nhiều hơn. Đừng đòi hỏi ở người mình yêu điều không thể, và cũng đừng nên làm điều không thể ấy cho người mình yêu. Có cố gắng thì chắc chắn sẽ có mệt mỏi, có hoài sức thì sẽ có lúc phải dừng lại.

Nếu bạn yêu một người, đừng so sánh bản thân với một ai khác và cũng đừng so sánh anh ấy với bất kì ai. Lúc đó bạn chỉ thấy rằng sự thua thiệt của mình khiến bản thân phải cố chấp thay đổi để cuối cùng trở thành người con gái anh ấy không yêu, và những thứ anh ấy không hoàn hảo chỉ làm bạn trông mong sự thay đổi. Tôi đã nói gì về trông mong sự thay đổi của người mình yêu?

Nếu bạn yêu một người, đừng trông mong mình là duy nhất hay cuối cùng. Tình cảm cũng giống như nhà cao tầng vậy, càng cao chót vót càng dễ lung lay. Nhưng bạn đã thấy ai vì vài giây phút run rẩy trước gió mà đập bỏ cả tòa nhà?

Nếu bạn yêu một người


Nếu bạn yêu một người, đừng trông mong anh ấy là cả thế giới của bạn và biến mình thành thế giới của người mình yêu. Thay vì đó bạn hãy trông mong mình là một góc nhà, một con đường quen, một quán cafe yêu thích của anh ấy. Làm cả thế giới của một người rất dễ khiến người ta choáng ngộp, say mê mà ngán ngẫm. Còn làm những điều đơn giản thân quen, có thể một ngày bạn sẽ gặp anh ấy ít hơn, nhưng cả đời ngày nào anh ấy cũng không thể sống thiếu bạn.

Nếu bạn yêu một người, hãy tập đừng đau buồn khi anh ấy khóc. Làm một người yêu của một người, điều tốt đẹp nhất có thể làm cho người ấy là biến thương đau đang hiện hữu thành giấc mơ tốt đẹp nhất, dù cho có phải khó khăn thương đau phải chịu thế nào.

Nếu bạn yêu một người, đừng để ý người khác nói gì, đừng bận tâm điều gì đúng sai,... Nếu bạn yêu một người, hãy cứ yêu anh ấy trong tình yêu của hai người như bạn sẽ yêu, và mãi mãi yêu...

Saturday, August 30, 2014

Khi bạn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt mới

Con tàu bắt đầu chuyển động, chật kín bởi đủ mọi loại người : từ những công nhân viên chức đến các cô cậu sinh viên trẻ. Ngồi cạnh cửa sổ là một ông lão cùng người con trai tầm tuổi ba mươi. Gương mặt anh tràn ngập bởi niềm ham thích khó tả: Anh thật sự bị kích động bởi cảnh sắc bên ngoài.

“ Bố ơi, nhìn này, những cái cây này như đang chuyển động, thật là đẹp quá!!! “

Lối cư xử kiểu này của người con trai ba mươi tuổi khiến mọi người thấy thật kỳ quặc. Người ta bắt đầu rì rầm nho nhỏ.

“Người kia trông như bị loạn trí…” Một người đàn ông thì thào với vợ của mình.


Đột nhiên trời đổ cơn mưa, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống đầu các hành khách qua khung cửa mở rộng. Người con trai bao mươi tuổi đầy hạnh phúc :

“Cha ơi, đẹp quá… Mưa đẹp quá…”

Một người phụ nữ phát cáu. Cơn mưa đang làm hỏng chiếc áo mới của cô.

“Ông có thấy trời đang mưa không? Nếu con trai ông có vấn đề thì nên đưa đi điều trị thần kinh chứ không phải ở đây để làm phiền người khác nơi công cộng”

Người con trai giật mình quay lại, đôi mắt nãy vốn vui tươi chợt như phủ một mảng sương mờ mịt.

Khi bạn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt mới


Ông bố ngượng ngùng đôi chút rồi trả lời bằng giọng trầm trầm :

“Chúng tôi đang trên đường từ bệnh viện trở về. Con trai tôi vừa ra viện sáng nay. Nó bị mù bẩm sinh và mới được thay giác mạc. Cơn mưa…và mọi thứ đều quá mới mẻ với nó. Xin mọi người thứ lỗi.”

Những thứ ta thấy hay cảm nhận đều chỉ bắt nguồn từ quan điểm bản thân cho đến khi ta biết sự thật. Giống như một loài hoa, có thể là loa kèn, thược dược, hướng dương, v..v.. , dù ta có biết tên cũng như màu sắc, mùi vị,…, ta cũng chỉ “biết” nó qua chính cảm nhận chủ quan.

Khi bạn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt mới


Khi bạn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt mới

Một cái tên hay vẻ bề ngoài chẳng cho ta “hiểu” gì về bản chất thật sự.

Ta sống với đôi mắt trời sinh, có mấy ai tự cho đó là món quà? Ta chỉ sợ bẩn quần áo, có mấy khi để ý cơn mưa đẹp đẽ nhường nào?

Bởi ta chỉ để trong mắt những gì ta muốn…

Giá như, chỉ giá như thôi, ai cũng nhìn bằng đôi mắt như mới được sinh ra lần đầu…


Wednesday, August 27, 2014

Duyên phận của mưa


1. Nguyệt


Trời Sài Gòn vào cái tháng 7 này khó chịu thật. Thời tiết cứ lúc nắng lúc mưa như tính tình của con gái – theo một cách so sánh nào đấy mà người ta hay nói. Mới lúc trưa còn nắng nóng như đổ lửa, thế mà 4h chiều đã ùn ùn mây đen kéo đến, sấm chớp ầm ầm. Nguyệt tặc lưỡi. Kiểu này chắc lại phải trú lại công ty đến lúc nào tạnh mưa rồi về thôi. Mà hôm nay là ngày gì mà xui xẻo thế nhỉ. Sáng nay cô dậy trễ, cũng vì báo cáo dự án hôm nay phải trình lên trưởng phòng mà thức đến 3h sáng. Dắt xe ra thì xẹp lốp. Gửi nhờ vào chỗ bác bảo vệ chung cư rồi vội bắt taxi. Ra đến giao lộ thì … ôi thôi, kẹt xe. Cái nạn kẹt xe tắc đường thì ngày nào cũng gặp, nhưng mọi khi cô đi xe máy thì luồn lách cũng qua được, còn hôm nay… ngồi xe taxi mà ruột gan cô cứ sôi lên sùng sục. Chả là 9h cô có buổi họp quan trong. 9h kém 5p cô đến công ty, chạy vội chạy vàng vào thang máy. Phù, cũng còn may là cô đến đúng giờ. Đến chiều thì lại gặp trời mưa thế này, xe không có, áo mưa không có, ô cũng không. Ôi Nguyệt ơi, sáng nay bước chân nào ra đường trước thế hả?
5h công ty tan sở. Mưa đã càng lúc càng nặng hạt. Nguyệt chưa về vội, cô đứng ở cửa sổ công ty, nhìn ra trời. Cô không ghét mưa. Cô yêu mưa nữa là khác. Nhưng mưa đem lại cho cô nhiều nỗi buồn. Nói đúng hơn là mưa gợi cho cô nhớ về quá khứ. Ngày ấy, Nguyệt và anh thích đi xe mặc áo mưa đôi trong mưa, ấm áp và tình cảm vô cùng. Anh đã nói với cô dù cho anh có ướt cũng không muốn cô dính một giọt nước mưa nào. Nhưng, rồi anh cũng quay lưng bỏ đi, rời xa cô vào một ngày mưa tầm tã. Cô đứng đó, một mình dưới cơn mưa, nhưng anh cũng không quay lại, dù cho lúc này không chỉ một giọt, mà là hàng ngàn hàng vạn giọt nước như những mũi dao quất vào người cô, mặt cô, bỏng rát, đau đớn. Cô chỉ đứng như thế, mở to đôi mắt nhìn theo bóng lưng của anh. Cô không khóc, nhưng nước mắt cô có hòa vào mưa không, cô cũng không biết. Và từ sau đó cô không bao giờ khóc nữa. Cũng như cô sợ mưa…
6h, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Cô trầm ngâm mãi rồi cũng quyết định, hôm nay sẽ tắm mưa một bữa. Dù gì cũng không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa cô vừa giở lịch xem ngày, chợt nhận ra một điều. Hôm nay là tròn 3 năm kể từ ngày anh rời xa cô. Xem như để kỉ niệm ngày này, mình tắm mưa một bữa nhỉ. Cô chợt buồn cười với cái lý do của mình. Kỉ niệm ngày chia tay sao, đúng là vô lý hết sức.
Gởi xách tay, ví và điện thoại cho Hạnh – cô bạn đồng nghiệp, Nguyệt cởi giày rồi từ từ bước vào màn mưa. Từng giọt từng giọt nhỏ xuống, rồi ôm trọn một thân hình. Cô bước từ từ qua từng thềm đá vỉa hè, đếm từng bước chân, nghe tiếng trái tim đập và tiếng lòng của mình kêu gào. 3 năm rồi, cô vẫn chưa thể quên được anh. Dành cả tuổi xuân để yêu anh, đổi lại là gì? Là cay đắng, là đau khổ. Để rồi 3 năm vẫn ôm trọn một bóng hình. Cô yêu anh, nhưng không nuôi hi vọng. Cô hiểu anh hơn ai hết, một khi anh đã quyết định điều gì thì sẽ không quay đầu. Cô chẳng trách anh, chỉ trách mình yêu anh nhiều quá nên dù anh có làm cô đau thế nào cô cũng không thể quên anh, quên một cách dễ dàng được. Mưa càng lúc càng nặng hạt, gió thổi cũng mạnh hơn. Giống y như bão miền Trung mình vây. Nguyệt chợt nghĩ rồi cô mỉm cười. Không phải là cô đã quyết định không chờ đợi anh sao. Sao cô còn buồn. Không, cô buồn vì mưa đấy, không phải vì anh đâu.

Duyên phận của mưa

Bỗng nhiên không còn thấy giọt mưa nào nữa, Nguyệt đưa tay ra xem. Kì thế, ngoài kia còn mưa ầm ầm mà. Cô quay đầu lại, thì ra có người đang cầm ô che cho cô. Kì lạ hơn nữa, đó là giám đốc điều hành mới của công ty.
- Giám đốc…
- Này cô gái ngốc, muốn bệnh hả, đi dầm mưa để thử thách bản thân à?
- Dạ không có, tôi…
- Không có nói nhiều. Tôi không muốn nhân viên của mình làm gián đoạn công việc của công ty vì sức khỏe. Lên xe tôi đưa cô về.
Nguyệt định lên tiếng từ chối thì anh nghiêm nét mặt “Đây là mệnh lệnh, nghe rõ chưa?”


2. Nhật

Hôm nay là ngày nhận chức, cũng là ngày làm việc đầu tiên của tôi tại vị trí này sau quãng thời gian tu nghiệp. Tôi để ý đến một cô gái, người vào phòng họp sau cùng, mà sau đó tôi mới biết đó là trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty – Minh Nguyệt. Cái tên hay đấy, nhưng rồi tôi dần quên nó để tập trung vào cuộc họp và công việc. Nhưng đến chiều, nhìn thấy cô ấy đang thơ thẩn bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm, tôi thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Ánh mắt, đôi mắt cô ấy làm tôi như ngừng thở. Nên tôi quyết định làm một việc kì lạ là… ngồi nhìn cô ấy suốt 1 tiếng đồng hồ. Cho đến khi cô ấy bước chân ra hòa vào màn mưa trắng xóa, tôi mới giật mình. Một cảm giác đau đến nao người. Có lẽ nào tôi bị sét đánh rồi? 
Tôi lái xe đi theo cô ấy gần nửa giờ. Cô cứ bước đi, bước chân như vô hồn, vô hướng. Cho đến lúc không chịu nổi nữa, tôi ra khỏi xe. Minh Nguyệt!

Duyên phận của mưa


3. Mưa


Kể từ sau ngày hôm đó, Nguyệt không còn gặp lại giám đốc lần nào nữa. Nghe bảo đâu là giám đốc đi công tác bên Hàn Quốc 2 tuần. Cũng may, chứ gặp lại giám đốc bây giờ mình chả biết làm sao nữa. Nguyệt cốc đầu mình một cái rõ đau. Đúng là mất mặt quá mà. Mới gặp nhau lần đầu đã đi nhờ xe người ta, về đến nhà lại lên cơn sốt, báo hại giám đốc phải chăm sóc cô cả đêm. Thật là… mất mặt chết đi được. Nhưng có cái gì đó lạ lắm, không hiểu sao cô lại thấy … nhớ. Ôi không, chắc là cô đơn lâu rồi nên khi có người chăm sóc như thế làm mình thấy cảm động đấy thôi. 
Chiều nay trời lại mưa. Vừa làm xong việc, chuẩn bị về thì cô có điện thoai. 
- Alo, Nguyệt nghe. 
- À… Nguyệt, em khỏe chưa? 
- Dạ… anh là… 
- Anh Nhật đây. Hôm bữa đó em sốt, giờ đã đỡ tí nào chưa? 
- Dạ… - Nguyệt cứng đơ người, lắp bắp – dạ em … em khỏe rồi. 
- Vậy thì tốt rồi. Anh có công tác đột xuất nên không kịp nói cho em biết. nhớ giữ gìn sức khỏe, không được đi dầm mưa như hôm bữa đấy nữa nhé. Không là anh báo phòng nhân sự trừ lương em đấy. 
- Ơ… dạ em biết rồi. Anh yên tâm. 
- Thế thì tốt rồi. Thôi anh cúp máy nhé. Gọi quốc tế tốn tiền lắm đấy. 
- Eo ui, anh là giám đốc mà cũng sợ hết tiền à? – Vui miệng, Nguyệt nói to, không để ý có người phía sau. 
- Giám đốc thì cũng làm công ăn lương mà em, lương cơ bản của anh cũng bằng em mà thôi. Thôi chào em nhé. 
- Dạ. Mà khoan – Nguyệt ngập ngừng rồi nói - Anh Nhật, em cảm ơn anh. 
- Không có gì đâu. Mà nè, nói cho em biết một điều nhé. 
- Dạ, anh nói đi. 
- 3 ngày nữa anh về. 
- Ơ sao nhanh thế ạ? Em nghe nói anh đi những 2 tuần cơ mà. 
- Anh cố gắng xử lý công việc nhanh để về. Vì … - Nhật thoáng bối rối – à, vì có việc gấp nên anh phải về sớm hơn dự định. 
- Ra là vậy. 
- Thôi anh cúp máy nhé. Chào em. 
Cầm điện thoại tần ngần, Nguyệt chợt thấy thoáng buồn buồn. Sao lại thế nhỉ, sao mình lại có cảm giác này. Mãi suy nghĩ, Hạnh đứng sau lưng từ lúc nào. 
- Này nhá, bắt được tại trận nhá, nào, khai thật đi, anh chàng “giám đốc” nào thế? 
- Làm… làm gì có… 
- Thôi đừng có chối, tôi nghe rõ mồn một hết rồi. Ghê ta, hôm nay có người yêu rồi mà không nói cho tui biết nghe. 
- Bà đừng có nói bậy, không phải như bà nghĩ đâu. Chỉ là bạn bè quen biết thôi chứ không có gì đâu. Thôi tui về đây, bà từ từ về sau nhé. 
Vơ vội túi xách và điện thoai, Nguyệt bỏ chạy trước, để Hạnh đứng sau ngẩn tò te. Ơ, từ lúc nào bà này biết mắc cỡ vậy trời? 
Đúng lời hứa, 3 ngày sau Nhật đã về. Anh đến nhà Nguyệt chờ cô đi làm. Không hiểu sao với cô gái này anh luôn có một cảm giác mong chờ, trông ngóng. Mới gặp mặt một lần duy nhất, nhưng lần gặp mặt đó đã làm hình bóng cô chiếm hết tâm trí của anh. Nhớ lại ngày hôm đó, đôi mắt cô ngạc nhiên cứ mở to ra nhìn anh, đôi mắt làm anh như chìm đắm trong đó, và từ giây phút đó, anh biết cô là một nửa của anh. Nhật mỉm cười, bao nhiêu tiểu thư, kiều nữ, thậm chí ba mẹ anh còn lựa chọn cho anh, bắt anh đi xem mặt mà anh chẳng thích ai, thế mà một cô gái bình thường vừa nhìn thôi đã khiến anh rung động ngay. Yêu là thế sao, yêu là điều kì lạ đến vậy sao? Nhật lắc đầu và bật cười một mình. 
Nguyệt nhận được điện thoại của anh xong mà cứ thấp thỏm. Đã lâu rồi cô mới lại có cảm giác thế này. Cô sửa soạn, lựa bộ váy đẹp nhất, trang điểm nhẹ nhàng. Vừa xuống đến cửa chung cư, cô đã thấy anh. Giám đốc của cô nhìn bảnh bao thật đấy, trong bộ comple màu café sữa, anh đứng bắt chéo chân dựa vào cửa xe, miệng không ngừng mỉm cười. Nguyệt nhăn mặt, anh này thần kinh không bình thường rồi. 
Hôm nay phòng chăm sóc khách hàng cứ như ong vỡ tổ, vì một sự kiện đặc biệt: trưởng bộ phận hôm nay xinh tuyệt vời, xinh lung linh và được đích thân giám đốc đưa đi làm, đến tận cửa phòng. Nguyệt thẹn đỏ mặt với những lời chọc ghẹo của mọi người, nhất là cái Hạnh. Phòng chăm sóc khách hàng là thế, áp lực công việc nhiều khi phải tiếp xúc với khách hàng, nên có việc gì vui là mọi người liên tục tấn công để giải tỏa. Cô hiểu điều đó nên rất vui vẻ với những lời đùa của mọi người. Còn mọi người thì ngược lại, thấy cô như thế nên đinh ninh là hai người này đã có vấn đề gì rồi. Nói cách khác là, thần Cupid bắn mũi tên tình ái trúng hai người rồi. 
Chiều nay trời vẫn mưa. Nhưng mưa hôm nay cứ rả rích, bay bay chứ không mưa to ào ào như mọi khi. Sau khi đi ăn tối và xem phim xong, Nhật đưa Nguyệt về. Đến nhà, bỗng nhiên anh lại muốn được đi cùng cô dưới mưa một lần. “Được không em?”. Ánh mắt của anh trìu mến và ấm áp làm cô không nỡ từ chối. Thế là hai người, một chiếc ô, thong dong dạo bộ trên con đường. Ở khu phố này của cô, buổi tối ít xe cộ, không gian rất yên tĩnh, nhất là trong đêm mưa như thế này. Đi cùng Nhật dưới mưa làm Nguyệt nhớ lại nhiều điều, cảm giác vẫn đau nhói, vẫn rấm rứt trong tim, trong một góc nào đấy ở tâm hồn, nhất là khi cô nhớ về anh. Ngày xưa anh cũng thế, cũng thích đưa cô đi dạo dưới mưa, nhưng là bằng xe máy của anh, vì anh không muốn cô ướt, vì anh không muốn đi bộ làm mất thời gian… Anh là thế, luôn cho rằng mình đúng, và Nguyệt luôn nghe lời anh. Ít nhất thì cũng chưa bao giờ cô thấy lời anh sai cả. Cô là thế, yên lặng, bình yên như chính cái tên của mình vậy, nhẹ nhàng và dịu ngọt. Còn anh, anh cũng giống như chính cái tên của anh – Đại Dương, là sôi nổi, ồn ào, là mạnh mẽ, cương quyết. Và anh đã bỏ cô lại, cũng như cô đã lạc mất anh trong một phần đời nào đó. 
- Minh Nguyệt… em không sao chứ? Em nghe anh nói gì không? 
- Ơ, dạ… - Cô giật mình rồi lí nhí, mặt đỏ bừng – Em xin lỗi.. 
- Em đấy, sao hay thẹn thùng thế? Thế mà làm trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng mới ghê chứ. 
- Dạ… mà anh nói gì ạ? 
- Anh muốn hỏi em là sao lần trước em lại đi dưới mưa như thế? 
- À… đó là một ngày khó quên của em, cho nên em muốn làm một điều gì đó khác lạ… 
- … bằng cách đi dầm mưa và sốt một trận… Em thật là ngốc không ai bằng… 
- Cũng không hẳn đâu anh. Chỉ là em muốn quên đi một số chuyện, và muốn nhờ mưa xóa đi một vài kí ức không hay. 
- Vậy là… em có chuyện buồn à? 
- Có thể gọi là vậy, bởi vì với em điều đó là buồn, nhưng với người khác thì đó là cơ hội. 
- Nói chuyện với em thú vị thật đấy – Nhật đưa tay gạt nhẹ mái tóc của cô, một vài sợi tóc ướt rũ xuống. – em biết không, không hiểu sao anh có cảm giác như bị thôi miên vào đôi mắt của em, ánh mắt ấy làm anh không sao dứt ra được nên anh mới đi theo. Nhìn bóng dáng của em bước trong mưa, anh thấy… đau lòng lắm… Nguyệt, hứa với anh, dù thế nào em cũng phải biết yêu thương bản thân mình trước, được không? 
- Em… cảm ơn anh – Nguyệt thấy bối rối, một cảm giác xúc động len lỏi vào tim cô. Nhìn sâu vào ánh mắt của Nhật, cô thấy sự chân thành và dịu dàng của anh. Anh và Dương, hai con người hoàn toàn khác nhau. Rồi cô vội quay mặt đi, cô sợ, sợ rằng mình sẽ lạc hướng nếu như mải đắm chìm vào ánh mắt của Nhật 
- Nguyệt, nhìn anh này – Nhật nắm tay cô, kéo cô nhìn về phía anh – từ lần đầu gặp em, anh đã có cảm giác khác lạ với em. Anh không dám chắc đó là gì, bởi vì anh chưa yêu bao giờ, chưa thật sự rung động với bất kì người con gái nào. Đây là lần đầu tiên anh như thế… - nói đến đây mặt anh bỗng đỏ bừng lên. 
- Thật á…- Nguyệt mở to mắt nhìn anh – ý anh là… anh chưa từng yêu? 
- Ừ… - Anh bối rối…- nhưng lần này thì khác. Nguyệt, cho anh một cơ hội được không? 
- Em cũng không biết nữa. Quá khứ của em có quá nhiều tổn thương. Nên em đâm ra sợ nhiều thứ. Tình yêu là một trong số đó. 
- Anh không ép em đâu. Nhưng cho anh thời gian nhé. 
Nguyệt nhìn anh mỉm cười, anh lúc này dễ thương vô cùng, khác hẳn con người trong công việc ban ngày. Anh nở nụ cười nhìn cô, nhưng nụ cười bỗng nhiên méo xẹo khi cô buông ra một câu: “Này, trước giờ có ai nghi ngờ giới tính của anh chưa đấy?” 
Tiếng cười vang lên giòn tan. Đã lâu lắm rồi Nguyệt mới được thoải mái cười như thế này, nụ cười không gượng gạo, không thấm mùi vị buồn phiền. Nhật thấy tim mình như chậm đi một nhịp khi nhìn thấy nụ cười của cô. Anh đưa tay ôm ngực: “Nguyệt này, hình như từ ngày biết em, anh bị bệnh tim thì phải?” “Sao cơ?” “Cứ thấy em là tim anh lại đập loạn xạ, lúc nhanh, lúc chậm, lúc đập đùng đùng như trống trường ấy, lúc thì hụt mấy nhịp làm anh như đứng tim luôn.” “Ấy ấy, anh đừng đổ lỗi cho em, là do tâm hồn anh mong manh quá nên khi gặp chuyện xúc động là vậy đấy. Em không chịu trách nhiệm nổi đâu.” 
Cứ thế, tiếng cười của hai người dưới một chiếc ô trong một đêm mưa, cùng những câu đùa không đầu không cuối vang lên không ngừng. Mưa đêm nay đẹp lạ!

Duyên phận của mưa


4. Duyên phận


Tháng 11, gió bắt đầu ùa về, Sài Gòn mang tiết trời lành lạnh. Không còn những cơn mưa bất chợt nữa. Sài Gòn mang sắc trời lạnh như mùa đông xứ Bắc. Nhưng có những con người đang được sưởi ấm bởi ngọn lửa của tình yêu. 
Nguyệt quấn thêm chiếc khăn choàng cổ vào, mặc thêm chiếc áo khoác. Sáng nay Sài Gòn lạnh quá, có 18 độ thôi. Cô hít hà một lúc rồi bước ra khỏi nhà. Hôm nay là ngày nghỉ, cô định đi vòng vòng mua ít đồ. Nhật đang đi công tác, ngày mai sẽ về. Đây là chuyến công tác 3 tuần, lâu nhất kể từ lúc hai người quen nhau. Nguyệt mỉm cười, có những mầm tình yêu dần dần nảy nở, chỉ là rễ chưa đủ lớn để bám chắc nhưng sợ nói ra sẽ không còn bền vững. 
Chọn được một món quà ưng ý, cô vòng qua khu quần áo. Cô mỉm cười khi nghĩ đến ngày mai sẽ được gặp Nhật. Lựa thêm vài bộ đồ, cô ra quầy tính tiền. Mải đuổi theo những suy nghĩ, cô sang đường khi chưa có đèn xanh. Một chiếc xe lao đến…. “Cẩn thận”. 
Cô mở mắt, thấy toàn thân ê ẩm. Lồm cồm bò dậy, cô vội vàng lên tiếng: “Xin lỗi, tôi sơ ý quá!”. “Em làm cái gì mà không chú ý đi đứng gì hết vậy?”. Cô sững sờ. Là anh – Dương. 
- Anh sống tốt chứ? – cuối cùng thì Nguyệt cũng mở miệng được sau khi hai người đã vào quán café được gần 20p. 
- Ừ. Còn em, đã lấy chồng chưa? 
- Chưa anh ạ. 
- Sao thế. 27 tuổi rồi còn gì. 
- Anh còn nhớ tuổi của em sao? – Cô nhìn anh, cái nhìn đau đáu giống như trách móc, oán hờn. 
- Anh… - anh không dám nhìn vào đôi mắt cô, bưng tách café anh hớp vội để giấu đi sự bối rối của mình – anh xin lỗi. 
- Sao phải xin lỗi em? Anh có lỗi gì? Em chưa bao giờ trách anh cả. 
- Nguyệt… đừng như thế… 
- Em không trách anh thật mà. Chỉ vì em nghĩ, nếu hai người không thể đến với nhau, đó là do số phận sắp đặt rồi, nên không ai có lỗi cả. Em không trách anh, cũng không ai hết. Em cũng không hề khóc, anh có tin không? Kể từ lúc anh quay lưng bỏ đi, em không hề khóc. Em cũng không mong gặp lại anh, bởi vì đã rẽ hai lối khác, thì đừng nên gặp lại nữa. 
- Có nhiều điều em không hiểu được… 
- Đúng vậy, em không hiểu chuyện gì hết, nhưng em không thắc mắc, không tìm hiểu lý do. Em không hi vọng anh trở về. Nhưng em chưa hề quên anh. 
- … 
- Nhưng giờ đến lúc em phải quên anh. 3 năm 4 tháng, thời gian đó là quá đủ để xóa bỏ một hình bóng. Và giờ sau khi gặp anh, em mới biết thật sự em có thể quên anh được rồi. Tạm biệt anh! 
- Hãy sống tốt em nhé! Anh chúc em hạnh phúc. 
- Cảm ơn anh. Trước khi gặp anh, em đã rất lo lắng. Nhưng giờ em có thể yên tâm, vì anh vẫn sống tốt, vì em đã có thể thanh thản với lòng mình rồi. 
Cô đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi quán. Cảm ơn anh, vì anh đã giúp em biết em thật sự cần ai. Cô lấy điện thoại ra. 
- Alo, Nguyệt à, có gì không em? 
- Không, chỉ là … em nhớ anh thôi. 
- Nguyệt, có chuyện gì thế em? Anh lo đấy. 
- Không, không có gì thật mà. Anh à, giờ em hiểu rồi, em cần anh, và… 
- Nguyệt, từ từ, khoan đã nhé, đợi anh… 
Anh vội cúp máy, sau đó cô không liên lạc được nữa. Nguyệt trở về nhà, cô im lặng. Cô đang chờ đợi điều gì, cô cũng không biết nữa. Vì anh đã bảo cô đợi anh, nên cô sẽ đợi. 11h đêm. Cô vẫn đợi anh. 
Kính coong… có tiếng chuông cửa. Cô vội vàng chạy ra. Là anh, là Phú Nhật. Cô òa khóc. Anh vội vàng ôm cô vào lòng. 
- Ai, ai bắt nạt em, nói cho anh nghe? 
- Anh… anh đấy. 
- Ơ, anh bắt nạt em lúc nào? 
- Em đùa đấy… em khóc vì em hạnh phúc… 
- Em ngốc thật – lau nước mắt cho cô, anh vội ôm cô chặt hơn như thể, nếu anh bỏ ra cô sẽ biến mất – em biết không, lúc anh nghe em nói câu “em cần anh”, anh biết em đang có chuyện, nên anh lập tức hoãn chuyến bay buổi tối và đặt vé gấp để về với em. Em xem, anh chẳng mang gì ngoài ví tiền và hộ chiếu. Hành lý và tài liệu anh còn để bên đó. 
- Em xin lỗi. Thật sự em nhớ anh, và em muốn nói một chuyện. 
- Nói gì nào? Anh nghe đây. 
- Em muốn nói là – ghé nhỏ vào tai anh, cô thì thầm – có một người yêu anh. 
- Sao, sao, anh chưa nghe rõ? 
- Không nghe rõ thì ráng chịu nhé. 
- Nói lại cho anh nghe đi mà. 
- Không, không nói đâu… - cô bỏ chạy vào nhà. 
- Năn nỉ đấy, nói lại cho anh nghe đi – anh đóng cửa lại và chạy theo. 
*** 
- Anh này, anh có tin vào duyên phận không? 
- Có chứ, rất tin nữa là khác. Lúc trước khi chưa gặp em, ai cũng bảo anh có vấn đề. Nhưng anh biết là không phải. chỉ là duyên số anh chưa tới nên anh chưa yêu ai thôi. Anh muốn yêu một người, đem lại hạnh phúc cho người đó suốt đời, chứ không phải làm khổ người đó. – siết chặt Nguyệt trong tay, Nhật khẽ hôn nhẹ lên trán cô. 
- Em cũng thế, em tin vào duyên phận. Nhưng thế gian này biết bao người, nên nếu lỡ duyên phận ghép lầm mình với ai đó rồi lại chia xa thì em cũng không trách cứ ai hết. Nhưng em sợ đau khổ. Nên sau khi Dương đi, em không dám yêu ai nữa. 
- Anh hiểu, anh sẽ không như Dương, anh sẽ không làm cho tình yêu của anh phải khóc, phải đau lòng. 
- Em tin anh. – ôm lấy anh, cô khẽ nhắm mắt, cảm thấy lòng thanh thản biết bao. 
- Em có thấy không, ngay cả tên của mình cũng là hai thái cực khác nhau hoàn toàn, em là Nguyệt, anh là Nhật. Nhưng anh vẫn yêu em, vì sao em biết không? 
- Vì sao? 
- Vì Nhật và Nguyệt là một phần của cuộc đời, thiếu bên nào cũng không được. Ngày hay đêm thì cũng không thể thiếu. Cũng như anh và em, thiếu nhau sẽ không sống được. 
- Ai nói? Anh tự tin quá đấy? 
- Ơ, thế ai gọi qua bảo em cần anh, ai thấy anh mà khóc như trẻ con hả? 
Nguyệt không nói gì, cô khẽ mỉm cười ôm lấy anh, hít hà hương nước hoa từ anh. Nhật quàng tay ôm cô, anh khẽ thì thầm: “Anh yêu em, và yêu mưa nữa. Chúng ta gặp nhau vào một ngày mưa. Và chúng ta yêu nhau cũng vào ngày mưa em à.” Nguyệt nhìn anh, rồi cả hai cùng nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời đang mưa…