Con tàu bắt đầu chuyển động, chật kín bởi đủ mọi loại người : từ những công nhân viên chức đến các cô cậu sinh viên trẻ. Ngồi cạnh cửa sổ là một ông lão cùng người con trai tầm tuổi ba mươi. Gương mặt anh tràn ngập bởi niềm ham thích khó tả: Anh thật sự bị kích động bởi cảnh sắc bên ngoài.
“ Bố ơi, nhìn này, những cái cây này như đang chuyển động, thật là đẹp quá!!! “
Lối cư xử kiểu này của người con trai ba mươi tuổi khiến mọi người thấy thật kỳ quặc. Người ta bắt đầu rì rầm nho nhỏ.
“Người kia trông như bị loạn trí…” Một người đàn ông thì thào với vợ của mình.
Đột nhiên trời đổ cơn mưa, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống đầu các hành khách qua khung cửa mở rộng. Người con trai bao mươi tuổi đầy hạnh phúc :
“Cha ơi, đẹp quá… Mưa đẹp quá…”
Một người phụ nữ phát cáu. Cơn mưa đang làm hỏng chiếc áo mới của cô.
“Ông có thấy trời đang mưa không? Nếu con trai ông có vấn đề thì nên đưa đi điều trị thần kinh chứ không phải ở đây để làm phiền người khác nơi công cộng”
Người con trai giật mình quay lại, đôi mắt nãy vốn vui tươi chợt như phủ một mảng sương mờ mịt.
Ông bố ngượng ngùng đôi chút rồi trả lời bằng giọng trầm trầm :
“Chúng tôi đang trên đường từ bệnh viện trở về. Con trai tôi vừa ra viện sáng nay. Nó bị mù bẩm sinh và mới được thay giác mạc. Cơn mưa…và mọi thứ đều quá mới mẻ với nó. Xin mọi người thứ lỗi.”
Những thứ ta thấy hay cảm nhận đều chỉ bắt nguồn từ quan điểm bản thân cho đến khi ta biết sự thật. Giống như một loài hoa, có thể là loa kèn, thược dược, hướng dương, v..v.. , dù ta có biết tên cũng như màu sắc, mùi vị,…, ta cũng chỉ “biết” nó qua chính cảm nhận chủ quan.
Khi bạn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt mới
Một cái tên hay vẻ bề ngoài chẳng cho ta “hiểu” gì về bản chất thật sự.
Ta sống với đôi mắt trời sinh, có mấy ai tự cho đó là món quà? Ta chỉ sợ bẩn quần áo, có mấy khi để ý cơn mưa đẹp đẽ nhường nào?
Bởi ta chỉ để trong mắt những gì ta muốn…
Giá như, chỉ giá như thôi, ai cũng nhìn bằng đôi mắt như mới được sinh ra lần đầu…
Kỉ niệm là một cái gì đó luôn tồn tại mãi trong kí ức của mỗi chúng ta
Không phải vì nó đẹp
Mà là vì
Nó sẽ không bao giờ quay trở lại
Saturday, August 30, 2014
Wednesday, August 27, 2014
Duyên phận của mưa
1. Nguyệt
Trời Sài Gòn vào cái tháng 7 này khó chịu thật. Thời tiết cứ lúc nắng lúc mưa như tính tình của con gái – theo một cách so sánh nào đấy mà người ta hay nói. Mới lúc trưa còn nắng nóng như đổ lửa, thế mà 4h chiều đã ùn ùn mây đen kéo đến, sấm chớp ầm ầm. Nguyệt tặc lưỡi. Kiểu này chắc lại phải trú lại công ty đến lúc nào tạnh mưa rồi về thôi. Mà hôm nay là ngày gì mà xui xẻo thế nhỉ. Sáng nay cô dậy trễ, cũng vì báo cáo dự án hôm nay phải trình lên trưởng phòng mà thức đến 3h sáng. Dắt xe ra thì xẹp lốp. Gửi nhờ vào chỗ bác bảo vệ chung cư rồi vội bắt taxi. Ra đến giao lộ thì … ôi thôi, kẹt xe. Cái nạn kẹt xe tắc đường thì ngày nào cũng gặp, nhưng mọi khi cô đi xe máy thì luồn lách cũng qua được, còn hôm nay… ngồi xe taxi mà ruột gan cô cứ sôi lên sùng sục. Chả là 9h cô có buổi họp quan trong. 9h kém 5p cô đến công ty, chạy vội chạy vàng vào thang máy. Phù, cũng còn may là cô đến đúng giờ. Đến chiều thì lại gặp trời mưa thế này, xe không có, áo mưa không có, ô cũng không. Ôi Nguyệt ơi, sáng nay bước chân nào ra đường trước thế hả?
5h công ty tan sở. Mưa đã càng lúc càng nặng hạt. Nguyệt chưa về vội, cô đứng ở cửa sổ công ty, nhìn ra trời. Cô không ghét mưa. Cô yêu mưa nữa là khác. Nhưng mưa đem lại cho cô nhiều nỗi buồn. Nói đúng hơn là mưa gợi cho cô nhớ về quá khứ. Ngày ấy, Nguyệt và anh thích đi xe mặc áo mưa đôi trong mưa, ấm áp và tình cảm vô cùng. Anh đã nói với cô dù cho anh có ướt cũng không muốn cô dính một giọt nước mưa nào. Nhưng, rồi anh cũng quay lưng bỏ đi, rời xa cô vào một ngày mưa tầm tã. Cô đứng đó, một mình dưới cơn mưa, nhưng anh cũng không quay lại, dù cho lúc này không chỉ một giọt, mà là hàng ngàn hàng vạn giọt nước như những mũi dao quất vào người cô, mặt cô, bỏng rát, đau đớn. Cô chỉ đứng như thế, mở to đôi mắt nhìn theo bóng lưng của anh. Cô không khóc, nhưng nước mắt cô có hòa vào mưa không, cô cũng không biết. Và từ sau đó cô không bao giờ khóc nữa. Cũng như cô sợ mưa…
6h, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Cô trầm ngâm mãi rồi cũng quyết định, hôm nay sẽ tắm mưa một bữa. Dù gì cũng không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa cô vừa giở lịch xem ngày, chợt nhận ra một điều. Hôm nay là tròn 3 năm kể từ ngày anh rời xa cô. Xem như để kỉ niệm ngày này, mình tắm mưa một bữa nhỉ. Cô chợt buồn cười với cái lý do của mình. Kỉ niệm ngày chia tay sao, đúng là vô lý hết sức.
Gởi xách tay, ví và điện thoại cho Hạnh – cô bạn đồng nghiệp, Nguyệt cởi giày rồi từ từ bước vào màn mưa. Từng giọt từng giọt nhỏ xuống, rồi ôm trọn một thân hình. Cô bước từ từ qua từng thềm đá vỉa hè, đếm từng bước chân, nghe tiếng trái tim đập và tiếng lòng của mình kêu gào. 3 năm rồi, cô vẫn chưa thể quên được anh. Dành cả tuổi xuân để yêu anh, đổi lại là gì? Là cay đắng, là đau khổ. Để rồi 3 năm vẫn ôm trọn một bóng hình. Cô yêu anh, nhưng không nuôi hi vọng. Cô hiểu anh hơn ai hết, một khi anh đã quyết định điều gì thì sẽ không quay đầu. Cô chẳng trách anh, chỉ trách mình yêu anh nhiều quá nên dù anh có làm cô đau thế nào cô cũng không thể quên anh, quên một cách dễ dàng được. Mưa càng lúc càng nặng hạt, gió thổi cũng mạnh hơn. Giống y như bão miền Trung mình vây. Nguyệt chợt nghĩ rồi cô mỉm cười. Không phải là cô đã quyết định không chờ đợi anh sao. Sao cô còn buồn. Không, cô buồn vì mưa đấy, không phải vì anh đâu.
Bỗng nhiên không còn thấy giọt mưa nào nữa, Nguyệt đưa tay ra xem. Kì thế, ngoài kia còn mưa ầm ầm mà. Cô quay đầu lại, thì ra có người đang cầm ô che cho cô. Kì lạ hơn nữa, đó là giám đốc điều hành mới của công ty.
- Giám đốc…
- Này cô gái ngốc, muốn bệnh hả, đi dầm mưa để thử thách bản thân à?
- Dạ không có, tôi…
- Không có nói nhiều. Tôi không muốn nhân viên của mình làm gián đoạn công việc của công ty vì sức khỏe. Lên xe tôi đưa cô về.
Nguyệt định lên tiếng từ chối thì anh nghiêm nét mặt “Đây là mệnh lệnh, nghe rõ chưa?”
5h công ty tan sở. Mưa đã càng lúc càng nặng hạt. Nguyệt chưa về vội, cô đứng ở cửa sổ công ty, nhìn ra trời. Cô không ghét mưa. Cô yêu mưa nữa là khác. Nhưng mưa đem lại cho cô nhiều nỗi buồn. Nói đúng hơn là mưa gợi cho cô nhớ về quá khứ. Ngày ấy, Nguyệt và anh thích đi xe mặc áo mưa đôi trong mưa, ấm áp và tình cảm vô cùng. Anh đã nói với cô dù cho anh có ướt cũng không muốn cô dính một giọt nước mưa nào. Nhưng, rồi anh cũng quay lưng bỏ đi, rời xa cô vào một ngày mưa tầm tã. Cô đứng đó, một mình dưới cơn mưa, nhưng anh cũng không quay lại, dù cho lúc này không chỉ một giọt, mà là hàng ngàn hàng vạn giọt nước như những mũi dao quất vào người cô, mặt cô, bỏng rát, đau đớn. Cô chỉ đứng như thế, mở to đôi mắt nhìn theo bóng lưng của anh. Cô không khóc, nhưng nước mắt cô có hòa vào mưa không, cô cũng không biết. Và từ sau đó cô không bao giờ khóc nữa. Cũng như cô sợ mưa…
6h, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Cô trầm ngâm mãi rồi cũng quyết định, hôm nay sẽ tắm mưa một bữa. Dù gì cũng không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa cô vừa giở lịch xem ngày, chợt nhận ra một điều. Hôm nay là tròn 3 năm kể từ ngày anh rời xa cô. Xem như để kỉ niệm ngày này, mình tắm mưa một bữa nhỉ. Cô chợt buồn cười với cái lý do của mình. Kỉ niệm ngày chia tay sao, đúng là vô lý hết sức.
Gởi xách tay, ví và điện thoại cho Hạnh – cô bạn đồng nghiệp, Nguyệt cởi giày rồi từ từ bước vào màn mưa. Từng giọt từng giọt nhỏ xuống, rồi ôm trọn một thân hình. Cô bước từ từ qua từng thềm đá vỉa hè, đếm từng bước chân, nghe tiếng trái tim đập và tiếng lòng của mình kêu gào. 3 năm rồi, cô vẫn chưa thể quên được anh. Dành cả tuổi xuân để yêu anh, đổi lại là gì? Là cay đắng, là đau khổ. Để rồi 3 năm vẫn ôm trọn một bóng hình. Cô yêu anh, nhưng không nuôi hi vọng. Cô hiểu anh hơn ai hết, một khi anh đã quyết định điều gì thì sẽ không quay đầu. Cô chẳng trách anh, chỉ trách mình yêu anh nhiều quá nên dù anh có làm cô đau thế nào cô cũng không thể quên anh, quên một cách dễ dàng được. Mưa càng lúc càng nặng hạt, gió thổi cũng mạnh hơn. Giống y như bão miền Trung mình vây. Nguyệt chợt nghĩ rồi cô mỉm cười. Không phải là cô đã quyết định không chờ đợi anh sao. Sao cô còn buồn. Không, cô buồn vì mưa đấy, không phải vì anh đâu.
Bỗng nhiên không còn thấy giọt mưa nào nữa, Nguyệt đưa tay ra xem. Kì thế, ngoài kia còn mưa ầm ầm mà. Cô quay đầu lại, thì ra có người đang cầm ô che cho cô. Kì lạ hơn nữa, đó là giám đốc điều hành mới của công ty.
- Giám đốc…
- Này cô gái ngốc, muốn bệnh hả, đi dầm mưa để thử thách bản thân à?
- Dạ không có, tôi…
- Không có nói nhiều. Tôi không muốn nhân viên của mình làm gián đoạn công việc của công ty vì sức khỏe. Lên xe tôi đưa cô về.
Nguyệt định lên tiếng từ chối thì anh nghiêm nét mặt “Đây là mệnh lệnh, nghe rõ chưa?”
2. Nhật
Hôm nay là ngày nhận chức, cũng là ngày làm việc đầu tiên của tôi tại vị trí này sau quãng thời gian tu nghiệp. Tôi để ý đến một cô gái, người vào phòng họp sau cùng, mà sau đó tôi mới biết đó là trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty – Minh Nguyệt. Cái tên hay đấy, nhưng rồi tôi dần quên nó để tập trung vào cuộc họp và công việc. Nhưng đến chiều, nhìn thấy cô ấy đang thơ thẩn bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm, tôi thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Ánh mắt, đôi mắt cô ấy làm tôi như ngừng thở. Nên tôi quyết định làm một việc kì lạ là… ngồi nhìn cô ấy suốt 1 tiếng đồng hồ. Cho đến khi cô ấy bước chân ra hòa vào màn mưa trắng xóa, tôi mới giật mình. Một cảm giác đau đến nao người. Có lẽ nào tôi bị sét đánh rồi?
Tôi lái xe đi theo cô ấy gần nửa giờ. Cô cứ bước đi, bước chân như vô hồn, vô hướng. Cho đến lúc không chịu nổi nữa, tôi ra khỏi xe. Minh Nguyệt!
3. Mưa
Kể từ sau ngày hôm đó, Nguyệt không còn gặp lại giám đốc lần nào nữa. Nghe bảo đâu là giám đốc đi công tác bên Hàn Quốc 2 tuần. Cũng may, chứ gặp lại giám đốc bây giờ mình chả biết làm sao nữa. Nguyệt cốc đầu mình một cái rõ đau. Đúng là mất mặt quá mà. Mới gặp nhau lần đầu đã đi nhờ xe người ta, về đến nhà lại lên cơn sốt, báo hại giám đốc phải chăm sóc cô cả đêm. Thật là… mất mặt chết đi được. Nhưng có cái gì đó lạ lắm, không hiểu sao cô lại thấy … nhớ. Ôi không, chắc là cô đơn lâu rồi nên khi có người chăm sóc như thế làm mình thấy cảm động đấy thôi.
Chiều nay trời lại mưa. Vừa làm xong việc, chuẩn bị về thì cô có điện thoai.
- Alo, Nguyệt nghe.
- À… Nguyệt, em khỏe chưa?
- Dạ… anh là…
- Anh Nhật đây. Hôm bữa đó em sốt, giờ đã đỡ tí nào chưa?
- Dạ… - Nguyệt cứng đơ người, lắp bắp – dạ em … em khỏe rồi.
- Vậy thì tốt rồi. Anh có công tác đột xuất nên không kịp nói cho em biết. nhớ giữ gìn sức khỏe, không được đi dầm mưa như hôm bữa đấy nữa nhé. Không là anh báo phòng nhân sự trừ lương em đấy.
- Ơ… dạ em biết rồi. Anh yên tâm.
- Thế thì tốt rồi. Thôi anh cúp máy nhé. Gọi quốc tế tốn tiền lắm đấy.
- Eo ui, anh là giám đốc mà cũng sợ hết tiền à? – Vui miệng, Nguyệt nói to, không để ý có người phía sau.
- Giám đốc thì cũng làm công ăn lương mà em, lương cơ bản của anh cũng bằng em mà thôi. Thôi chào em nhé.
- Dạ. Mà khoan – Nguyệt ngập ngừng rồi nói - Anh Nhật, em cảm ơn anh.
- Không có gì đâu. Mà nè, nói cho em biết một điều nhé.
- Dạ, anh nói đi.
- 3 ngày nữa anh về.
- Ơ sao nhanh thế ạ? Em nghe nói anh đi những 2 tuần cơ mà.
- Anh cố gắng xử lý công việc nhanh để về. Vì … - Nhật thoáng bối rối – à, vì có việc gấp nên anh phải về sớm hơn dự định.
- Ra là vậy.
- Thôi anh cúp máy nhé. Chào em.
Cầm điện thoại tần ngần, Nguyệt chợt thấy thoáng buồn buồn. Sao lại thế nhỉ, sao mình lại có cảm giác này. Mãi suy nghĩ, Hạnh đứng sau lưng từ lúc nào.
- Này nhá, bắt được tại trận nhá, nào, khai thật đi, anh chàng “giám đốc” nào thế?
- Làm… làm gì có…
- Thôi đừng có chối, tôi nghe rõ mồn một hết rồi. Ghê ta, hôm nay có người yêu rồi mà không nói cho tui biết nghe.
- Bà đừng có nói bậy, không phải như bà nghĩ đâu. Chỉ là bạn bè quen biết thôi chứ không có gì đâu. Thôi tui về đây, bà từ từ về sau nhé.
Vơ vội túi xách và điện thoai, Nguyệt bỏ chạy trước, để Hạnh đứng sau ngẩn tò te. Ơ, từ lúc nào bà này biết mắc cỡ vậy trời?
Đúng lời hứa, 3 ngày sau Nhật đã về. Anh đến nhà Nguyệt chờ cô đi làm. Không hiểu sao với cô gái này anh luôn có một cảm giác mong chờ, trông ngóng. Mới gặp mặt một lần duy nhất, nhưng lần gặp mặt đó đã làm hình bóng cô chiếm hết tâm trí của anh. Nhớ lại ngày hôm đó, đôi mắt cô ngạc nhiên cứ mở to ra nhìn anh, đôi mắt làm anh như chìm đắm trong đó, và từ giây phút đó, anh biết cô là một nửa của anh. Nhật mỉm cười, bao nhiêu tiểu thư, kiều nữ, thậm chí ba mẹ anh còn lựa chọn cho anh, bắt anh đi xem mặt mà anh chẳng thích ai, thế mà một cô gái bình thường vừa nhìn thôi đã khiến anh rung động ngay. Yêu là thế sao, yêu là điều kì lạ đến vậy sao? Nhật lắc đầu và bật cười một mình.
Nguyệt nhận được điện thoại của anh xong mà cứ thấp thỏm. Đã lâu rồi cô mới lại có cảm giác thế này. Cô sửa soạn, lựa bộ váy đẹp nhất, trang điểm nhẹ nhàng. Vừa xuống đến cửa chung cư, cô đã thấy anh. Giám đốc của cô nhìn bảnh bao thật đấy, trong bộ comple màu café sữa, anh đứng bắt chéo chân dựa vào cửa xe, miệng không ngừng mỉm cười. Nguyệt nhăn mặt, anh này thần kinh không bình thường rồi.
Hôm nay phòng chăm sóc khách hàng cứ như ong vỡ tổ, vì một sự kiện đặc biệt: trưởng bộ phận hôm nay xinh tuyệt vời, xinh lung linh và được đích thân giám đốc đưa đi làm, đến tận cửa phòng. Nguyệt thẹn đỏ mặt với những lời chọc ghẹo của mọi người, nhất là cái Hạnh. Phòng chăm sóc khách hàng là thế, áp lực công việc nhiều khi phải tiếp xúc với khách hàng, nên có việc gì vui là mọi người liên tục tấn công để giải tỏa. Cô hiểu điều đó nên rất vui vẻ với những lời đùa của mọi người. Còn mọi người thì ngược lại, thấy cô như thế nên đinh ninh là hai người này đã có vấn đề gì rồi. Nói cách khác là, thần Cupid bắn mũi tên tình ái trúng hai người rồi.
Chiều nay trời vẫn mưa. Nhưng mưa hôm nay cứ rả rích, bay bay chứ không mưa to ào ào như mọi khi. Sau khi đi ăn tối và xem phim xong, Nhật đưa Nguyệt về. Đến nhà, bỗng nhiên anh lại muốn được đi cùng cô dưới mưa một lần. “Được không em?”. Ánh mắt của anh trìu mến và ấm áp làm cô không nỡ từ chối. Thế là hai người, một chiếc ô, thong dong dạo bộ trên con đường. Ở khu phố này của cô, buổi tối ít xe cộ, không gian rất yên tĩnh, nhất là trong đêm mưa như thế này. Đi cùng Nhật dưới mưa làm Nguyệt nhớ lại nhiều điều, cảm giác vẫn đau nhói, vẫn rấm rứt trong tim, trong một góc nào đấy ở tâm hồn, nhất là khi cô nhớ về anh. Ngày xưa anh cũng thế, cũng thích đưa cô đi dạo dưới mưa, nhưng là bằng xe máy của anh, vì anh không muốn cô ướt, vì anh không muốn đi bộ làm mất thời gian… Anh là thế, luôn cho rằng mình đúng, và Nguyệt luôn nghe lời anh. Ít nhất thì cũng chưa bao giờ cô thấy lời anh sai cả. Cô là thế, yên lặng, bình yên như chính cái tên của mình vậy, nhẹ nhàng và dịu ngọt. Còn anh, anh cũng giống như chính cái tên của anh – Đại Dương, là sôi nổi, ồn ào, là mạnh mẽ, cương quyết. Và anh đã bỏ cô lại, cũng như cô đã lạc mất anh trong một phần đời nào đó.
- Minh Nguyệt… em không sao chứ? Em nghe anh nói gì không?
- Ơ, dạ… - Cô giật mình rồi lí nhí, mặt đỏ bừng – Em xin lỗi..
- Em đấy, sao hay thẹn thùng thế? Thế mà làm trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng mới ghê chứ.
- Dạ… mà anh nói gì ạ?
- Anh muốn hỏi em là sao lần trước em lại đi dưới mưa như thế?
- À… đó là một ngày khó quên của em, cho nên em muốn làm một điều gì đó khác lạ…
- … bằng cách đi dầm mưa và sốt một trận… Em thật là ngốc không ai bằng…
- Cũng không hẳn đâu anh. Chỉ là em muốn quên đi một số chuyện, và muốn nhờ mưa xóa đi một vài kí ức không hay.
- Vậy là… em có chuyện buồn à?
- Có thể gọi là vậy, bởi vì với em điều đó là buồn, nhưng với người khác thì đó là cơ hội.
- Nói chuyện với em thú vị thật đấy – Nhật đưa tay gạt nhẹ mái tóc của cô, một vài sợi tóc ướt rũ xuống. – em biết không, không hiểu sao anh có cảm giác như bị thôi miên vào đôi mắt của em, ánh mắt ấy làm anh không sao dứt ra được nên anh mới đi theo. Nhìn bóng dáng của em bước trong mưa, anh thấy… đau lòng lắm… Nguyệt, hứa với anh, dù thế nào em cũng phải biết yêu thương bản thân mình trước, được không?
- Em… cảm ơn anh – Nguyệt thấy bối rối, một cảm giác xúc động len lỏi vào tim cô. Nhìn sâu vào ánh mắt của Nhật, cô thấy sự chân thành và dịu dàng của anh. Anh và Dương, hai con người hoàn toàn khác nhau. Rồi cô vội quay mặt đi, cô sợ, sợ rằng mình sẽ lạc hướng nếu như mải đắm chìm vào ánh mắt của Nhật
- Nguyệt, nhìn anh này – Nhật nắm tay cô, kéo cô nhìn về phía anh – từ lần đầu gặp em, anh đã có cảm giác khác lạ với em. Anh không dám chắc đó là gì, bởi vì anh chưa yêu bao giờ, chưa thật sự rung động với bất kì người con gái nào. Đây là lần đầu tiên anh như thế… - nói đến đây mặt anh bỗng đỏ bừng lên.
- Thật á…- Nguyệt mở to mắt nhìn anh – ý anh là… anh chưa từng yêu?
- Ừ… - Anh bối rối…- nhưng lần này thì khác. Nguyệt, cho anh một cơ hội được không?
- Em cũng không biết nữa. Quá khứ của em có quá nhiều tổn thương. Nên em đâm ra sợ nhiều thứ. Tình yêu là một trong số đó.
- Anh không ép em đâu. Nhưng cho anh thời gian nhé.
Nguyệt nhìn anh mỉm cười, anh lúc này dễ thương vô cùng, khác hẳn con người trong công việc ban ngày. Anh nở nụ cười nhìn cô, nhưng nụ cười bỗng nhiên méo xẹo khi cô buông ra một câu: “Này, trước giờ có ai nghi ngờ giới tính của anh chưa đấy?”
Tiếng cười vang lên giòn tan. Đã lâu lắm rồi Nguyệt mới được thoải mái cười như thế này, nụ cười không gượng gạo, không thấm mùi vị buồn phiền. Nhật thấy tim mình như chậm đi một nhịp khi nhìn thấy nụ cười của cô. Anh đưa tay ôm ngực: “Nguyệt này, hình như từ ngày biết em, anh bị bệnh tim thì phải?” “Sao cơ?” “Cứ thấy em là tim anh lại đập loạn xạ, lúc nhanh, lúc chậm, lúc đập đùng đùng như trống trường ấy, lúc thì hụt mấy nhịp làm anh như đứng tim luôn.” “Ấy ấy, anh đừng đổ lỗi cho em, là do tâm hồn anh mong manh quá nên khi gặp chuyện xúc động là vậy đấy. Em không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Cứ thế, tiếng cười của hai người dưới một chiếc ô trong một đêm mưa, cùng những câu đùa không đầu không cuối vang lên không ngừng. Mưa đêm nay đẹp lạ!
4. Duyên phận
Tháng 11, gió bắt đầu ùa về, Sài Gòn mang tiết trời lành lạnh. Không còn những cơn mưa bất chợt nữa. Sài Gòn mang sắc trời lạnh như mùa đông xứ Bắc. Nhưng có những con người đang được sưởi ấm bởi ngọn lửa của tình yêu.
Nguyệt quấn thêm chiếc khăn choàng cổ vào, mặc thêm chiếc áo khoác. Sáng nay Sài Gòn lạnh quá, có 18 độ thôi. Cô hít hà một lúc rồi bước ra khỏi nhà. Hôm nay là ngày nghỉ, cô định đi vòng vòng mua ít đồ. Nhật đang đi công tác, ngày mai sẽ về. Đây là chuyến công tác 3 tuần, lâu nhất kể từ lúc hai người quen nhau. Nguyệt mỉm cười, có những mầm tình yêu dần dần nảy nở, chỉ là rễ chưa đủ lớn để bám chắc nhưng sợ nói ra sẽ không còn bền vững.
Chọn được một món quà ưng ý, cô vòng qua khu quần áo. Cô mỉm cười khi nghĩ đến ngày mai sẽ được gặp Nhật. Lựa thêm vài bộ đồ, cô ra quầy tính tiền. Mải đuổi theo những suy nghĩ, cô sang đường khi chưa có đèn xanh. Một chiếc xe lao đến…. “Cẩn thận”.
Cô mở mắt, thấy toàn thân ê ẩm. Lồm cồm bò dậy, cô vội vàng lên tiếng: “Xin lỗi, tôi sơ ý quá!”. “Em làm cái gì mà không chú ý đi đứng gì hết vậy?”. Cô sững sờ. Là anh – Dương.
- Anh sống tốt chứ? – cuối cùng thì Nguyệt cũng mở miệng được sau khi hai người đã vào quán café được gần 20p.
- Ừ. Còn em, đã lấy chồng chưa?
- Chưa anh ạ.
- Sao thế. 27 tuổi rồi còn gì.
- Anh còn nhớ tuổi của em sao? – Cô nhìn anh, cái nhìn đau đáu giống như trách móc, oán hờn.
- Anh… - anh không dám nhìn vào đôi mắt cô, bưng tách café anh hớp vội để giấu đi sự bối rối của mình – anh xin lỗi.
- Sao phải xin lỗi em? Anh có lỗi gì? Em chưa bao giờ trách anh cả.
- Nguyệt… đừng như thế…
- Em không trách anh thật mà. Chỉ vì em nghĩ, nếu hai người không thể đến với nhau, đó là do số phận sắp đặt rồi, nên không ai có lỗi cả. Em không trách anh, cũng không ai hết. Em cũng không hề khóc, anh có tin không? Kể từ lúc anh quay lưng bỏ đi, em không hề khóc. Em cũng không mong gặp lại anh, bởi vì đã rẽ hai lối khác, thì đừng nên gặp lại nữa.
- Có nhiều điều em không hiểu được…
- Đúng vậy, em không hiểu chuyện gì hết, nhưng em không thắc mắc, không tìm hiểu lý do. Em không hi vọng anh trở về. Nhưng em chưa hề quên anh.
- …
- Nhưng giờ đến lúc em phải quên anh. 3 năm 4 tháng, thời gian đó là quá đủ để xóa bỏ một hình bóng. Và giờ sau khi gặp anh, em mới biết thật sự em có thể quên anh được rồi. Tạm biệt anh!
- Hãy sống tốt em nhé! Anh chúc em hạnh phúc.
- Cảm ơn anh. Trước khi gặp anh, em đã rất lo lắng. Nhưng giờ em có thể yên tâm, vì anh vẫn sống tốt, vì em đã có thể thanh thản với lòng mình rồi.
Cô đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi quán. Cảm ơn anh, vì anh đã giúp em biết em thật sự cần ai. Cô lấy điện thoại ra.
- Alo, Nguyệt à, có gì không em?
- Không, chỉ là … em nhớ anh thôi.
- Nguyệt, có chuyện gì thế em? Anh lo đấy.
- Không, không có gì thật mà. Anh à, giờ em hiểu rồi, em cần anh, và…
- Nguyệt, từ từ, khoan đã nhé, đợi anh…
Anh vội cúp máy, sau đó cô không liên lạc được nữa. Nguyệt trở về nhà, cô im lặng. Cô đang chờ đợi điều gì, cô cũng không biết nữa. Vì anh đã bảo cô đợi anh, nên cô sẽ đợi. 11h đêm. Cô vẫn đợi anh.
Kính coong… có tiếng chuông cửa. Cô vội vàng chạy ra. Là anh, là Phú Nhật. Cô òa khóc. Anh vội vàng ôm cô vào lòng.
- Ai, ai bắt nạt em, nói cho anh nghe?
- Anh… anh đấy.
- Ơ, anh bắt nạt em lúc nào?
- Em đùa đấy… em khóc vì em hạnh phúc…
- Em ngốc thật – lau nước mắt cho cô, anh vội ôm cô chặt hơn như thể, nếu anh bỏ ra cô sẽ biến mất – em biết không, lúc anh nghe em nói câu “em cần anh”, anh biết em đang có chuyện, nên anh lập tức hoãn chuyến bay buổi tối và đặt vé gấp để về với em. Em xem, anh chẳng mang gì ngoài ví tiền và hộ chiếu. Hành lý và tài liệu anh còn để bên đó.
- Em xin lỗi. Thật sự em nhớ anh, và em muốn nói một chuyện.
- Nói gì nào? Anh nghe đây.
- Em muốn nói là – ghé nhỏ vào tai anh, cô thì thầm – có một người yêu anh.
- Sao, sao, anh chưa nghe rõ?
- Không nghe rõ thì ráng chịu nhé.
- Nói lại cho anh nghe đi mà.
- Không, không nói đâu… - cô bỏ chạy vào nhà.
- Năn nỉ đấy, nói lại cho anh nghe đi – anh đóng cửa lại và chạy theo.
***
- Anh này, anh có tin vào duyên phận không?
- Có chứ, rất tin nữa là khác. Lúc trước khi chưa gặp em, ai cũng bảo anh có vấn đề. Nhưng anh biết là không phải. chỉ là duyên số anh chưa tới nên anh chưa yêu ai thôi. Anh muốn yêu một người, đem lại hạnh phúc cho người đó suốt đời, chứ không phải làm khổ người đó. – siết chặt Nguyệt trong tay, Nhật khẽ hôn nhẹ lên trán cô.
- Em cũng thế, em tin vào duyên phận. Nhưng thế gian này biết bao người, nên nếu lỡ duyên phận ghép lầm mình với ai đó rồi lại chia xa thì em cũng không trách cứ ai hết. Nhưng em sợ đau khổ. Nên sau khi Dương đi, em không dám yêu ai nữa.
- Anh hiểu, anh sẽ không như Dương, anh sẽ không làm cho tình yêu của anh phải khóc, phải đau lòng.
- Em tin anh. – ôm lấy anh, cô khẽ nhắm mắt, cảm thấy lòng thanh thản biết bao.
- Em có thấy không, ngay cả tên của mình cũng là hai thái cực khác nhau hoàn toàn, em là Nguyệt, anh là Nhật. Nhưng anh vẫn yêu em, vì sao em biết không?
- Vì sao?
- Vì Nhật và Nguyệt là một phần của cuộc đời, thiếu bên nào cũng không được. Ngày hay đêm thì cũng không thể thiếu. Cũng như anh và em, thiếu nhau sẽ không sống được.
- Ai nói? Anh tự tin quá đấy?
- Ơ, thế ai gọi qua bảo em cần anh, ai thấy anh mà khóc như trẻ con hả?
Nguyệt không nói gì, cô khẽ mỉm cười ôm lấy anh, hít hà hương nước hoa từ anh. Nhật quàng tay ôm cô, anh khẽ thì thầm: “Anh yêu em, và yêu mưa nữa. Chúng ta gặp nhau vào một ngày mưa. Và chúng ta yêu nhau cũng vào ngày mưa em à.” Nguyệt nhìn anh, rồi cả hai cùng nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời đang mưa…
Tuesday, August 26, 2014
Con không muốn lớn nữa, ba mẹ cũng đừng già đi!
Có khi nào sau một ngày mệt mỏi trở về nhà bạn thấy tóc ba mình thêm một sợi bạc, khóe mắt mẹ thêm một nếp nhăn, và lúc đó bạn chỉ muốn sà vào lòng ba mẹ và ước ao rằng “con không muốn lớn nữa, ba mẹ cũng đừng già đi” không?
Dẫu biết đó là chuyện không tưởng, vì khác nào ta bắt thời gian thôi quay để hiện tại đứng yên. Nhưng có lẽ chúng ta đều có vô số lần cố chấp hy vọng điều đó xảy ra.
Càng lớn ta càng nhận ra rằng cuộc đời vốn là một khối đen nhiều khuyết điểm, ở đó sự yêu thương, san sẻ và chân thành thì ít nhưng lại có thừa những lừa lọc, dối gian, và ghen tỵ lẫn nhau. Càng lớn ta càng thấy rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng một màu hồng tinh khôi và trong trẻo như các câu câu chuyện cổ tích mà ta ấp ủ mỗi đêm khi còn nhỏ. Ta càng ý thức rõ một điều rằng hiếm có ai trên thế gian này yêu thương và tốt với ta một cách chân thành và vô điều kiện như ba mẹ đối với ta. Và càng lớn chúng ta càng có nhiều nỗi sợ hãi. Nhưng có lẽ nỗi sợ mà tất cả chúng ta giao nhau nhiều nhất đó chính là sợ ba mẹ già đi…
Bạn biết không, một trong những cảm giác đau đớn nhất mà con người phải chịu chính là cảm giác khi một ai đó thân thương, một ai đó mà mình yêu quý nhất lại rời xa mình. Với tôi, đó là điều tồi tệ và bi thương nhất mà bất cứ ai trên thế gian này đều phải trải qua, trừ khi kẻ đó không có ai thân thích, không yêu thương và trân trọng bất kỳ ai. Ở đây, tôi không nói đến tình yêu trai gái mà tôi nói về một tình cảm thiêng liêng hơn thế nữa, đó chính là tình thân.
Tôi rất sợ việc ba mẹ mình già đi từng ngày, mặc cho đó là quy luật tất yếu của tạo hóa. Hằng ngày khi nhìn thấy những dấu vết thời gian để lại trên vầng trán của ba, trên nụ cười của mẹ, tôi lại thêm đau lòng. Nghĩ đến một ngày khi ba mẹ rời xa, chắc chắn chẳng ai trong chúng ta đủ mạnh mẽ mà thản nhiên trước một mất mát to lớn vô cùng như thế.
Với tôi, ba mẹ chính là những người có ơn với ta nhất trong cuộc đời này và có ba mẹ là một điều may mắn nhất. Nên, nếu còn ba mẹ, làm ơn hãy biết trân trọng, hãy biết mỗi ngày được nhìn thấy ba mẹ cười là một điều hạnh phúc. Hãy sống sao cho ba mẹ vui lòng, hãy làm mọi thứ có thể để đáp đền công ơn mà bậc sinh thành đã có với ta. Đừng đợi đến ngày mai, ngày kia, đến khi tốt nghiệp hay lên chức, mà hãy làm ngay bây giờ, ngay hôm nay, ngay khi có thể và ngay khi còn kịp.
Không phải đến khi có thật nhiều tiền thì mới là trả ơn ba mẹ, vì bạn có là triệu phú thì cũng cho chính bản thân bạn thôi, chứ ba mẹ đâu sống đến bạn cả đời để tận hưởng những thứ đó. Không nhất thiết phải là những gì thật lớn lao mới là trả ơn ba mẹ, chỉ đơn giản là học thật tốt, nếu ở xa thì cuối tuần hoặc cuối tháng hãy sắp xếp thời gian về nhà dùng cơm cùng ba mẹ, hãy bỏ một chút thời gian lang thang trên mạng mà chăm cây cảnh trước sân với ba, đi chợ chọn cá cùng mẹ…
Để đổi lại những nụ cười thật tươi, thật ngọt của ba mẹ. Đó chính là đền đáp rồi. Chỉ những điều đơn giản và bình dị thế thôi nên đừng chần chừ, đừng e ngại, đừng để bản thân phải có bất kỳ hối tiếc nào về sau, vì thời gian trôi đi vội lắm!
Có nhiều người chối bỏ gia đình, chối bỏ chính những người đã tạo ra họ chỉ bởi họ sinh ra trong một gia đình không khá giả, họ quan niệm rằng như thế là bất hạnh, nhưng họ đã sai, so với những người vừa sinh ra đã không thấy mặt ba, không rõ mẹ mình là ai, những người luôn tự vấn mình câu hỏi “ai đã tạo ra tôi?” mà mãi mãi chẳng tìm được câu trả lời. Đó mới chính là bất hạnh thực sự.
Không cần biết gia cảnh bạn ra sao, cha bạn là giám đốc hay công nhân, mẹ bạn làm bao nhiêu tiền một tháng, chỉ riêng việc chúng ta được ba mẹ tạo ra, nuôi dưỡng và dạy dỗ để có thể ngồi đây và đọc những dòng này đã là một điều may mắn, có thể cái may mắn mà chúng ta có được đã gấp đôi ba lần so với rất nhiều người khác ở ngoài kia. Nên hãy trân quý và đừng phí hoài.
Trên thế gian này chẳng có gì là hoàn hảo cả, chẳng ai có quyền chọn lựa nơi mình sinh ra, nên hãy chấp nhận cuộc sống của chính mình, đừng vì quá tham lam danh vọng và những phù du ngoài kia mà bỏ quên một mái nhà nơi có bậc sinh thành đang già đi từng ngày, đừng để đến khi va vấp, đến khi bị cuộc đời nhẫn tâm cào xé, thì mới sực tỉnh mới tìm về ba mẹ, liệu có kịp?
Chúng ta, ai rồi cũng đến lúc đủ lớn để mong mình bé lại, khi cuộc sống quá nhiều mỏi mệt lại chỉ muốn lui về một góc, tránh xa những bon chen, lừa lọc ngoài kia. Chỉ muốn chui vào lòng mẹ, tựa đầu lên bờ vai vững chắc của ba, muốn cuộn tròn trong mái nhà thân thương quen thuộc, có tiếng mẹ í ới, có khói bếp ấm nồng. Cuộc đời này vốn dĩ có quá nhiều vết xước, nên tôi, bạn và chúng ta, hãy cứ mạnh mẽ với phong ba bão táp ngoài kia, nhưng hãy nhớ quay về nhà khi chiều muộn, hãy cứ là đứa trẻ trong vòng tay ba mẹ, để tìm về những nũng nịu ngây thơ, hãy để tình yêu của ba mẹ xoa dịu những vết thương mà ta vô tình bị xô bồ ngoài kia mang lại. Vì tận sâu thẳm trong mỗi con người thì gia đình và ba mẹ luôn là nơi an yên nhất.
Nên lúc này đây, nhân lúc ta chưa kịp lớn hơn nữa, ba mẹ cũng chưa già đi nhiều hơn, hãy trân trọng những giây phút có ba mẹ bên cạnh vì cuộc đời này có ba mẹ đã là một đặc ân!
Dẫu biết đó là chuyện không tưởng, vì khác nào ta bắt thời gian thôi quay để hiện tại đứng yên. Nhưng có lẽ chúng ta đều có vô số lần cố chấp hy vọng điều đó xảy ra.
Càng lớn ta càng nhận ra rằng cuộc đời vốn là một khối đen nhiều khuyết điểm, ở đó sự yêu thương, san sẻ và chân thành thì ít nhưng lại có thừa những lừa lọc, dối gian, và ghen tỵ lẫn nhau. Càng lớn ta càng thấy rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng một màu hồng tinh khôi và trong trẻo như các câu câu chuyện cổ tích mà ta ấp ủ mỗi đêm khi còn nhỏ. Ta càng ý thức rõ một điều rằng hiếm có ai trên thế gian này yêu thương và tốt với ta một cách chân thành và vô điều kiện như ba mẹ đối với ta. Và càng lớn chúng ta càng có nhiều nỗi sợ hãi. Nhưng có lẽ nỗi sợ mà tất cả chúng ta giao nhau nhiều nhất đó chính là sợ ba mẹ già đi…
Bạn biết không, một trong những cảm giác đau đớn nhất mà con người phải chịu chính là cảm giác khi một ai đó thân thương, một ai đó mà mình yêu quý nhất lại rời xa mình. Với tôi, đó là điều tồi tệ và bi thương nhất mà bất cứ ai trên thế gian này đều phải trải qua, trừ khi kẻ đó không có ai thân thích, không yêu thương và trân trọng bất kỳ ai. Ở đây, tôi không nói đến tình yêu trai gái mà tôi nói về một tình cảm thiêng liêng hơn thế nữa, đó chính là tình thân.
Tôi rất sợ việc ba mẹ mình già đi từng ngày, mặc cho đó là quy luật tất yếu của tạo hóa. Hằng ngày khi nhìn thấy những dấu vết thời gian để lại trên vầng trán của ba, trên nụ cười của mẹ, tôi lại thêm đau lòng. Nghĩ đến một ngày khi ba mẹ rời xa, chắc chắn chẳng ai trong chúng ta đủ mạnh mẽ mà thản nhiên trước một mất mát to lớn vô cùng như thế.
Với tôi, ba mẹ chính là những người có ơn với ta nhất trong cuộc đời này và có ba mẹ là một điều may mắn nhất. Nên, nếu còn ba mẹ, làm ơn hãy biết trân trọng, hãy biết mỗi ngày được nhìn thấy ba mẹ cười là một điều hạnh phúc. Hãy sống sao cho ba mẹ vui lòng, hãy làm mọi thứ có thể để đáp đền công ơn mà bậc sinh thành đã có với ta. Đừng đợi đến ngày mai, ngày kia, đến khi tốt nghiệp hay lên chức, mà hãy làm ngay bây giờ, ngay hôm nay, ngay khi có thể và ngay khi còn kịp.
Không phải đến khi có thật nhiều tiền thì mới là trả ơn ba mẹ, vì bạn có là triệu phú thì cũng cho chính bản thân bạn thôi, chứ ba mẹ đâu sống đến bạn cả đời để tận hưởng những thứ đó. Không nhất thiết phải là những gì thật lớn lao mới là trả ơn ba mẹ, chỉ đơn giản là học thật tốt, nếu ở xa thì cuối tuần hoặc cuối tháng hãy sắp xếp thời gian về nhà dùng cơm cùng ba mẹ, hãy bỏ một chút thời gian lang thang trên mạng mà chăm cây cảnh trước sân với ba, đi chợ chọn cá cùng mẹ…
Để đổi lại những nụ cười thật tươi, thật ngọt của ba mẹ. Đó chính là đền đáp rồi. Chỉ những điều đơn giản và bình dị thế thôi nên đừng chần chừ, đừng e ngại, đừng để bản thân phải có bất kỳ hối tiếc nào về sau, vì thời gian trôi đi vội lắm!
Có nhiều người chối bỏ gia đình, chối bỏ chính những người đã tạo ra họ chỉ bởi họ sinh ra trong một gia đình không khá giả, họ quan niệm rằng như thế là bất hạnh, nhưng họ đã sai, so với những người vừa sinh ra đã không thấy mặt ba, không rõ mẹ mình là ai, những người luôn tự vấn mình câu hỏi “ai đã tạo ra tôi?” mà mãi mãi chẳng tìm được câu trả lời. Đó mới chính là bất hạnh thực sự.
Không cần biết gia cảnh bạn ra sao, cha bạn là giám đốc hay công nhân, mẹ bạn làm bao nhiêu tiền một tháng, chỉ riêng việc chúng ta được ba mẹ tạo ra, nuôi dưỡng và dạy dỗ để có thể ngồi đây và đọc những dòng này đã là một điều may mắn, có thể cái may mắn mà chúng ta có được đã gấp đôi ba lần so với rất nhiều người khác ở ngoài kia. Nên hãy trân quý và đừng phí hoài.
Trên thế gian này chẳng có gì là hoàn hảo cả, chẳng ai có quyền chọn lựa nơi mình sinh ra, nên hãy chấp nhận cuộc sống của chính mình, đừng vì quá tham lam danh vọng và những phù du ngoài kia mà bỏ quên một mái nhà nơi có bậc sinh thành đang già đi từng ngày, đừng để đến khi va vấp, đến khi bị cuộc đời nhẫn tâm cào xé, thì mới sực tỉnh mới tìm về ba mẹ, liệu có kịp?
Chúng ta, ai rồi cũng đến lúc đủ lớn để mong mình bé lại, khi cuộc sống quá nhiều mỏi mệt lại chỉ muốn lui về một góc, tránh xa những bon chen, lừa lọc ngoài kia. Chỉ muốn chui vào lòng mẹ, tựa đầu lên bờ vai vững chắc của ba, muốn cuộn tròn trong mái nhà thân thương quen thuộc, có tiếng mẹ í ới, có khói bếp ấm nồng. Cuộc đời này vốn dĩ có quá nhiều vết xước, nên tôi, bạn và chúng ta, hãy cứ mạnh mẽ với phong ba bão táp ngoài kia, nhưng hãy nhớ quay về nhà khi chiều muộn, hãy cứ là đứa trẻ trong vòng tay ba mẹ, để tìm về những nũng nịu ngây thơ, hãy để tình yêu của ba mẹ xoa dịu những vết thương mà ta vô tình bị xô bồ ngoài kia mang lại. Vì tận sâu thẳm trong mỗi con người thì gia đình và ba mẹ luôn là nơi an yên nhất.
Nên lúc này đây, nhân lúc ta chưa kịp lớn hơn nữa, ba mẹ cũng chưa già đi nhiều hơn, hãy trân trọng những giây phút có ba mẹ bên cạnh vì cuộc đời này có ba mẹ đã là một đặc ân!
Monday, August 25, 2014
Gửi gió về trời
1. Người hoàn hảo
Tôi bước ra khỏi quán, nhìn bâng quơ. Chưa bao giờ một ngày lại trôi qua dịu dàng đến thế. Không giảng đường, không sách vở, tôi đắm mình trong không gian tĩnh lặng của quán cà phê bé nhỏ này. Lâu lắm rồi tôi mới đến Cooku’s Nest. Những ngày cuối năm, tôi đầy ấp những công việc của trường lớp. Tôi sắp ra trường.
Sài gòn đổ mưa, một cơn mưa cuối mùa vào ngày thứ 7. Mưa nhẹ, trời lại trở tính trêu chọc những ai đó muốn bên nhau. Tôi vui vui một cách tinh quái. Sao tôi lại ác thế nhỉ. Tôi bênh vực cho trời mưa. Đơn giản vì tôi thích cái lành lạnh, tôi cũng thích nán lại đây. Đôi khi Sài Gòn thật bé nhỏ khi ta đi ra đường mà không mục đích gì.
Vinh theo tôi ra ngoài hiên. Anh lẳng lặng đứng bên tôi. Chẳng nói, nhưng tôi biết Anh không nhìn mưa. Anh đang cảm nhận.
- Mưa rồi, mưa vào một ngày thế này thật lạ – Vinh chợt lên tiếng
Tôi quay sang nhìn Anh, vẫn đôi kính trong veo, vẫn gương mặt hiền lành ấy. Anh đang nhìn ra mưa.
- Anh Vinh cũng định về à?
- Chưa biết nữa, cuối tuần nên Anh không vội lắm. Hay.. đi ăn gì nhé ! Vi còn thiếu tôi cái hẹn đó! – Anh quay sang nhìn tôi mỉn cười, Anh có thế giết chết một ai đó khi cười như thế.
Tôi biết không thể từ chối Anh. Nhưng tôi cũng không thấy gì miễn cưỡng. Tôi gặp Anh tình cờ tại Cooku’s Nest. Anh đến đây sau mỗi giờ làm tại công ty. Giống tôi, Anh thích cái không gian bé nhỏ và ấm cúng này. Một góc Đà Lạt ở Sài Gòn. Là đam mê không gian của “Cung tơ chiều” mà chủ quán nơi đây chia sẻ cùng bạn bè và những ai chung sở thích. Công việc của Vinh rất tốt. Anh từng học quản trị kinh doanh như tôi hiện nay. Khi tôi cần, Anh giúp đỡ rất nhiệt tình.
Với Vinh, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận sự gần gũi chẳng chút giả tạo. Nói về Anh, tôi chỉ có thể nói Anh là một ngươi hoàn hảo.Nhưng…tôi cỏ thể sẽ yêu một góc Đà Lạt này nếu chưa đến cao nguyên ấy. Tôi đến đây vì tôi đã trót yêu Đà Lạt. Tôi muốn cảm nhận sự thân quen nào đó của “Cung tơ chiều”.
2. Cung tơ chiều
Tôi gặp Em vào một ngày đầy gió. Mây trùm một chiếc chăn màu xám lên bầu trời Đà Lạt. Thành phố bé nhỏ run run khi trời bắt đầu mưa. Đà Lạt đấy! Cũng biết lạnh dù đã quá quen với lạnh. Như thể người con gái thẹn vì hạnh phúc trong thoáng đầu gặp người yêu. Cho dù đó là lần thứ mấy không nhớ.
Em bước vào quán khá vội vã. Mưa ấy mà. Một chiếc áo phông mỏng manh, quần jean ngắn, chẳng chiếc khăn choàng nào vào những ngày thế này của bầu trời cao nguyên. Trái với sự vội vã ban đầu, Em ngồi xuống một góc phòng, chậm rãi nhìn xung quanh và trầm ngâm cùng mưa ngoài cửa sổ. Mưa Đà Lạt có thể giết chết những ai đang cô đơn hay một mình vì lạnh.
...
- Xin lỗi, tôi ngồi đây được không? – Tôi lên tiếng
- À vâng, mời Anh .
Một khoảng lặng của tiếng nhạc Trịnh, rồi tôi bắt chuyện: Tôi tên Nguyên, còn...
Cô gái quay sang. Ai đó có thể bị mưa vẽ những vệt buồn lên mắt. Nhưng với Vi thì không. Mãi mãi không. Vi là tên cô ấy
- Đây là lần đầu Em đến đây. Anh là người Đà Lạt đúng không?
- Phải, sao Vi biết nhỉ?
- Uhm...trực giác, hay một thứ gì đó đại loại thế !
Một cách trả lời làm tôi thích thú. “Chiều một mình qua phố…”Tiếng nhạc lại vang lên. Chút du dương quí phái của “Cung tơ chiều”.
- Hình như Vi đến Đà Lạt một mình, trực giác của tôi bảo vậy? – Tôi định hơi đùa.
- Vâng, Em chỉ vừa đậu đại học, xê dịch một tí trước khi vào giảng đường – Vi mỉm cười nhìn tôi, nụ cười hơi nghịch. “Xê dịch”, tôi thích từ này biết bao. Tôi còn tự nhận mình là một người như thế. Chỉ ngày mai nữa tôi sẽ vào Sài Gòn làm việc, và sẽ đi đâu đó chưa biết. Chỉ biết là tôi muốn đi nữa. Đi và đi.
Vi trò chuyện với tôi. Chốc chốc lại đưa mắt nhìn căn phòng. Một kiểu vừa khám phá vừa cảm nhận. Tôi chợt nảy ra một câu hỏi trong khi cùng Vi nhìn mưa ngoài cửa sổ. Thật ra cũng không quá lãng mãn, chỉ là tôi không muốn cắt ngang cảm giác của cô ấy khi ngắm thành phố trong mưa. Tôi thì đã quá quen với nó.
- Vi này, Vi thấy gì ngoài đó? – Hỏi xong, tôi chợt nhận ra mình không được bình thường. Nhưng còn có điều không bình thường hơn thế
- Em... thấy gió – Vi trả lời thật hiền, chẳng chút đùa giỡn hay bâng khuân về thắc mắc của tôi. Vi hồn nhiên nhìn tôi. Mãi không quên được phút ấy.
Không là mưa.
Không là mây.
Không là những ngôi nhà và rừng thông.
Là gió.
Gió vô hình thì sao nhìn thấy. Nhưng thật kì lạ, tôi …cũng chỉ thấy gió. Hay tôi thích gió. Gió lang bạt. Gió bất định. Gió “xê dịch”
Buổi chiều với mưa và gió ấy... tôi đã hỏi một câu không bình thường. Và lại có người trả lời tôi cũng chẳng bình thường.
Vì có lẽ những thứ không bình thường ấy ...
Nên chúng tôi yêu nhau
3. Mùa mới
Vinh là một người bạn, người anh hoàn hảo. Anh cũng là một người hoàn hảo ... để yêu. Nhưng với tôi, Anh chỉ là một người bạn. Tôi biết rồi có lúc Anh ngỏ lời với tôi. Đó là hôm nay. Ngoài Nguyên, Anh là người quan tâm tôi nhất... Nhưng có lẽ, Vinh và tôi không có chút gì “là bất thường để ... yêu nhau” như cách nói của Nguyên. Vinh có thể là tất cả, nhưng Anh không phải là gió trong mắt tôi. Anh không phải là gió trên bầu trời.
Tôi đi dọc dưới tán cây, cố lắng nghe một khoảng lặng hiếm hoi nào đó của đường phố...
Bất chợt, tôi nhớ Anh thật nhiều. Tôi và Nguyên. Nỗi nhớ của chúng tôi luôn đi cùng sự đồng cảm. Tôi hiểu Anh mang tình yêu của tôi đến muôn nơi. Tôi cũng ít khi suy nghĩ khi thấy một đôi nào đó ngồi bên nhau trong Cooku’s Nest. Nguyên là gió. Là thứ mà tôi nhìn thấy và cảm nhận khi nhìn lên bầu trời. Bầu trời qua đôi mắt của tôi.
Có gió rồi. Nhớ. Lại càng nhớ.
“Nguyên ơi, Sài Gòn đang trở lạnh trong đôi tay Em!”
...
Tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi khỏi sự im lặng. Đó là Nguyên.
Sau một lúc hỏi thăm, dặn dò tôi, Anh chợt chậm lại
- Vy
- Sao Anh?
- Anh nhớ Em lắm!
Tôi chưa kịp trả lời thì Anh lại nói ngay chuyện khác. Những khi Anh làm thế tôi biết Anh đang ngại ngùng. Chắc Anh sợ tôi chê là sến. Nhưng Anh không biết, nếu Anh không gọi tôi khi nãy, tôi sẽ dìm mình trong nỗi nhớ tới khi nào. Tự dưng, tôi lại ghét lúc chuyển mùa thế này. Nó làm tôi thấy mình yếu đuối quá.
- Vy nè, khoảng tháng mấy Em tốt nghiệp?
- Em chưa biết, qua tết Em sẽ tập trung làm luận án.
- Còn gì nữa không? – Nguyên cười – Tôi biết Anh muốn nghe một kế hoạch gì đó có liên quan tới Anh. Tính trêu chọc của Anh làm tôi thấy ấm lại. Sài Gòn, hay tay tôi cũng không chừng. Đang ấm.
- Không, Em chỉ muốn tập trung vào luận án cho tốt thôi. – Chắc là Anh không biết tôi đang đắc ý.
- Uhm ... Vậy à! Nguyên nhỏ giọng xuống bất thường: Vy ơi, chắc tết này Anh không vào Gài Gòn với Em được. Anh phải sang Hàn Quốc hai tuần. Có lịch công tác ở đó rồi...
4. Gió về trời
Những ngày cuối năm, công việc cứ dồn ấp lên tôi. Đôi khi nhìn mớ công việc, tôi cũng đã no để chẳng buồn chân đi ăn cho đủ buổi. Không có Vy bên cạnh, tôi lại thấy lười ăn uống. Gần đến tết, mỗi lần gọi cho tôi, Vy lại nhắc mãi chuyện ăn uống. Em muốn nhìn thấy tôi thật tươi tắn khi gặp Em vào tết này. Tôi biết Em lo lắng đến mức nào.
Tôi quay suốt với công việc. Nếu không có Vy, tôi chẳng biết mình có khác gì một kiểu máy móc không. Phù...! Tôi vừa pha xong một tách cà phê khi về tới nhà. Đặt nó lên bàn, tôi nhoài người trên sofa. Cuối cùng, tôi đã giải quyết xong mọi thứ. Hà Nội chuyển mùa. Có ai thích những lúc thể này không nhỉ. Tôi nhỏm dậy định lấy tách cà phê nhưng ... thôi. Chưa bao giờ tôi thấy mình lười đến thế. Lúc này ... tôi chẳng muốn làm gì cả, Chỉ muốn bên Em, ôm Em thật lâu, khẽ hôn Em và chờ đợi Em hỏi một điều dường như đã trở thành chân lý: ... Anh có yêu Em không?
Bỗng dưng thèm kiểu làm nũng ấy của Em. Tôi bật dậy, bỏ mặt tách cà phê còn thoảng mùi ... nhớ. Tôi cần một chuyến bay.
Tôi định gọi cho Nguyên. Giữa lúc tôi chẳng biết làm gì thì Anh đang bận tối mặt. Tôi không muốn làm phiền Anh lúc này.Trời vừa ngã màu tối trước hàng hiên Cooku’s Nest. Ở Sài Gòn, người ta không cảm nhận sự chuyển mùa qua thời tiết. Sài Gòn chuyển mùa qua chính diện mạo của phố thị. Sài Gòn đang rạo rực chờ ngày vào tết.
Có tiếng chân chầm chậm của ai đó. Có lẽ là Vinh. Sao hôm nay Anh đến đây vào giờ này thế nhỉ? Hơi thở nhẹ phía sau gáy, một vòng tay ôm lấy tôi. Tiếng giọng nói quen thuộc thì thầm vào tai tôi: Sau tết, Em có kế hoạch gì không?
Vẫn cái giọng tinh nghịch của Anh. Hôm nay, tự dưng tôi lại yêu những lúc chuyển mùa biết mấy. Tôi vẫn nói về luận án để trêu Anh. Và thật tình tôi chẳng có một kế hoạch gì cụ thể liên quan đến Anh cả.
“Nguyên à, Anh không thuộc về một kế hoạch nhất thời nào đó của Em. Anh là cuộc sống của Em. Là gió của bầu trời.” Tôi chìm đắm trong dòng suy nghĩ, lim dim như một con bé buồn ngủ bên vai Anh.
Ai đó đã mang gió về trời...
Saturday, August 23, 2014
Gió mang kí ức thổi thành những cánh hoa
Người ta thường nói kí ức là những mảnh ghép lưu lạc trong tâm trí của một con người. Để rồi khi có những chuyện vui, buồn,... người ta lại nhớ đến những mảnh ghép cũ kĩ ấy, tự xoa dịu chính mình. Vậy nên, kí ức là gì, mà khiến con người ta cứ mãi nghĩ về nó? Theo tôi, kí ức chỉ là một vùng sáng không rõ rệt, mơ hồ, lấp lánh niềm nhớ thương của một thời đã xa hay chỉ còn là trong dĩ vãng. Vâng đúng vậy, đối với chúng ta thì kí ức thời trẻ chắc chắn sẽ đẹp đẽ và lung linh lắm. Nhưng đối với cô thì khác, thực tại đau buồn khi gia đình gặp biến cố, cô phải mưu sinh bằng cách gảy những tiếng đàn vô hồn giữa không gian xô bồ của một quán rượu nổi tiếng...
Chuyện kể rằng, trên những ngọn đồi phảng phất hương hoa hồng và những cánh hoa nhẹ rơi lác đác giữa những ngày gió mát, là những căn nhà chòi lợp bằng rơm, do trẻ con làm nên. Nơi mà bọn trẻ thường chơi trò gia đình với nhau và quây quần ấm cúng bên bữa cơm sum họp là những chén chè bảy màu, hay những que kem nho nhỏ, ngọt lịm tan chảy, thấm đẫm những hương vị ngọt ngào khó có thể quên được.
Cô - khi ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, mang trong mình những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, ấp ủ giấc mơ gia đình với một chàng trai dễ thương nào đó. Và cô sẽ làm cho người ấy cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc bằng tiếng đàn du dương qua những bản ballad, cùng thưởng thức những que kem dâu lạnh tê răng và lặng yên ngắm nhìn những ngọn gió hanh hao vô tình ghé qua, thổi bung những cánh hoa hồng nhẹ nhàng rơi! Một câu chuyện tình đẹp và lãng mạn biết bao! Và vì cô đã từng ước mơ như thế nên khi lớn lên, cô đã âm thầm theo học đàn.
Tiếng đàn của cô ngày một hay. Cho đến khi cô sắp tốt nghiệp phổ thông, thì gia đình cô gặp nhiều chuyện không may. Bố mất, mẹ đối diện với cái án tử hình lơ lửng. Mười bảy tuổi, những cú sốc đầu đời mà cô phải gánh chịu là quá lớn... Nhà rơi vào cảnh túng quẫn, buộc cô phải thôi học giữa chừng. Rồi cô đi làm thêm ở một quán rượu, để có tiền trang trải cho cuộc sống khốn khó và tìm thuê luật sư để giúp mẹ thoát khỏi cái án tử hình. Trong quán rượu ấy, cô học cách gảy đàn để mua vui cho khách. Nhưng giữa một không gian xô bồ, lắm những âm thanh hỗn tạp, khói thuốc, rượu mạnh và mùi nước hoa nồng nặc,... có mấy ai chịu lắng nghe thật chăm chú tiếng đàn cô gảy.
Họ chỉ chăm chăm bình luận cô - một khuôn mặt được trang điểm kỹ, già dặn và trau chuốt. Cô đẹp. Nét đẹp có phần "mặn mà" hơn so với tuổi mười bảy của cô. Ngày qua ngày, cô vẫn đều đặn làm công việc của mình, cố gắng gảy những tiếng đàn thật hay và như vậy thì cô mới mong có đủ tiền để giúp mẹ. Rồi cô gặp anh - trong đêm hội ngộ với những danh tài ca hát, đàn xướng. Thật bất ngờ, anh đã thưởng thức được tiếng đàn của cô, thấu hiểu được những nỗi niềm cô gửi vào trong các bản ballad. Cô không biết tên anh, cũng không muốn hỏi, họ chỉ định gặp nhau một lần rồi thôi...
Giây phút, anh bước ra khỏi cánh cổng của quán rượu, anh đã nói với theo cô: Làm bạn gái anh nhé!. Rời xa anh trong đêm, câu nói ngày hôm ấy, cứ vang vọng mãi trong tâm trí cô, suốt những năm tháng về sau. Thời gian lặng trôi, cho đến khi cô có đủ tiền, rời khỏi quán rượu và sống một cuộc đời tự do. Cô vẫn nhớ người đàn ông ấy - người đã thấu hiểu được tiếng đàn của cô, nên quyết định đi tìm anh giữa biển người mênh mông, rộng lớn. May mắn thay, số phận đã cho cô gặp lại anh, vẫn nụ cười ấy, sự quan tâm nhẹ nhàng và dịu dàng ấy. Cô bất chợt gặp lại anh, ở ngọn đồi hoa ngày xưa.
Gặp anh, cô xúc động biết bao! Rồi anh kể sự tình cho cô nghe, rằng ở dưới ngọn đồi ấy, là ngôi làng, quê anh sinh ra, nhưng anh theo gia đình lên lập nghiệp trên phố. Lần này, anh về thăm quê, nhân tiện kể về chuyện nhiều năm trước anh đã gặp người con gái, mà làm anh rung động bởi những bản ballad đầy sâu sắc và có hồn. May sao, có người trong làng biết đến cô, nhớ về một cô gái có hoàn cảnh éo le. Người ta kể rằng, ngày còn bé, cô thường hay lên đồi hoa, chơi nhà chòi, hát và đánh đàn rất hay. Anh mừng rỡ, nên đã ở hẳn lại đây, đợi cô về.
Thế mới biết, kí ức đẹp đẽ và quãng thời gian niên thiếu, với những yêu thương mong manh, ngờ nghệch, là một trong những kí ức vô cùng đẹp đẽ của mỗi con người. Một chuyện tình nhẹ nhàng, sâu lắng trong tháng Đông hối hả giữa dòng người xô bồ ngoài kia. Ắt hẳn, giờ đây, cô và anh sẽ cùng nhau hát và đánh đàn trên ngọn đồi hoa hồng ngát hương.
Gió lạnh đầu mùa sẽ lại thổi bung những cánh hoa ấy, tung lên trời cao rồi nhẹ rơi xuống. Chiếc kem dâu cô ao ước cùng ăn với một chàng trai hiểu được tấm chân tình của cô giờ đây đã thành hiện thực. Thế mới hiểu, kí ức chỉ sống lại và thật sự trỗi dậy mạnh mẽ trong tâm trí, khi con người ta vững tin vào những ước mơ, hi vọng và vững tin vào một ngày Gió sẽ lại mang kí ức thổi thành những cánh hoa!.
Những điều kỳ diệu trong Tình yêu
Điều đẹp nhất và kỳ diệu nhất trong cuộc sống chính là tình yêu - một tình cảm sâu sắc nhất, lãng mạn nhất và cũng chính là nguồn động viên tinh thần mạnh mẽ nhất đối với bất kỳ ai.
Tình yêu không có nghĩa yêu một người hoàn hảo mà là yêu hoàn hảo một người rất bình thường. Tình yêu không “kết thúc có hậu” bởi nó chẳng bao giờ kết thúc.
Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.
Tình yêu chính là giai điệu đẹp nhất của cuộc đời. Cuộc sống mà thiếu tình yêu thì không phải là sống - mà chỉ là sự tồn tại. Không thể sống thiếu tình yêu - vì con người sinh ra có một tâm hồn chính là dành cho tình yêu
Tình yêu mang đến thật nhiều niềm vui và cùng lúc, cả những nỗi buồn. Nhưng ta vẫn yêu, vẫn đón đợi nỗi đau, có khi lại chỉ muốn từ bỏ. Nếm trải tình yêu, đôi lúc con người mất hết niềm tin, trái tim se thắt như ngừng đập, nhưng rồi vẫn muốn bước vào tình cảm điên rồ này, bởi yêu và được yêu cho ta cảm giác mình đang sống.
Yêu là khi bạn chìm vào giấc ngủ vẫn mơ về người ấy. Là khi bạn không thể tin những giọt nước mắt có thể tràn mi khi thấy chàng ra đi.
Khi chúng ta có một mục đích sống dựa trên nền tảng của tình yêu, thì đó là một đảm bảo vững chắc để cuộc đời ta có ý nghĩa.
Yêu là biết cười ngay cả khi ở trong hay ngoài cuộc.
Tình yêu là món quà bạn tặng cho chính mình. Nó tồn tại trong vũ trụ, dạy bạn biết tôn trọng, biết yêu thương, quan tâm, chia sẻ và dâng hiến.
Yêu không đòi hỏi. Đó là khoảng thời gian hai người tìm hiểu trước khi tiến tới hôn nhân. Bởi thế yêu là con đường dẫn tới hạnh phúc cuộc đời.
Có nhiều điều kỳ diệu chợt đến trong cuộc sống, nhưng hầu hết những điều tuyệt vời trong đời là do ta thận trọng vun đắp, nỗ lực theo đuổi hoặc đòi hỏi sự kiên trì bền bỉ mới có được.
Tình yêu cần niềm tin, sự chân thành và tin tưởng. Tin rằng mình yêu mãi, quan tâm đến nhau mãi. Mình cùng làm những trò vui nhộn, để cho nhau được tự do “bùng nổ” trên trái đất này. Tình yêu, sự mãn nguyện tự cảm nhận được khi gặp đúng người cùng mình sóng đôi trong suốt cuộc đời.
Tình yêu là điều ai cũng có thể cảm nhận nhưng không bao giờ lý giải nổi.
Yêu là cơn bão trong tim điều khiển cách bạn sống.
Tình yêu là cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời, là những gì bạn gửi trao và được nhận. Tình yêu có thể mang lại nhiều phiền toái mà cũng xua tan mọi rắc rối. Tình yêu luôn chiến thắng, không khuất phục bất kỳ thế lực nào và đến từ bản năng nguyên thủy nhất.
Yêu là sự vị tha, là cái nhìn âu yếm đã trở thành thói quen, là nhớ nhung khi rời xa nhưng ấm áp trong trái tim khi nghĩ về người ấy. Vì người ấy ta có thể làm tất cả, yêu mỗi ngày một nhiều hơn, hôm nay nhiều hơn hôm qua nhưng không sánh nổi với ngày mai
Có những tình yêu không bao giờ kết thúc, có những người không bao giờ muốn quên nó, vì đó là những kỉ niệm rất đẹp không thể nào thay thế được ..
Yêu không phải là sự chiếm hữu, mà là sự cho đi ..cho đi để rồi được nhận lại. Yêu là khi bạn nắm những hạt cát, càng nắm chặt, thì cát càng tuột khỏi tay bạn ..
Có những tình yêu cho đi nhưng không bao giờ được nhận lại, nhưng ta vẫn cứ cho đi, hạnh phúc của người mình yêu cũng là chính bản thân mình ..
Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.
Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ.
Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.
Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình.
Subscribe to:
Posts (Atom)