1. Người hoàn hảo
Tôi bước ra khỏi quán, nhìn bâng quơ. Chưa bao giờ một ngày lại trôi qua dịu dàng đến thế. Không giảng đường, không sách vở, tôi đắm mình trong không gian tĩnh lặng của quán cà phê bé nhỏ này. Lâu lắm rồi tôi mới đến Cooku’s Nest. Những ngày cuối năm, tôi đầy ấp những công việc của trường lớp. Tôi sắp ra trường.
Sài gòn đổ mưa, một cơn mưa cuối mùa vào ngày thứ 7. Mưa nhẹ, trời lại trở tính trêu chọc những ai đó muốn bên nhau. Tôi vui vui một cách tinh quái. Sao tôi lại ác thế nhỉ. Tôi bênh vực cho trời mưa. Đơn giản vì tôi thích cái lành lạnh, tôi cũng thích nán lại đây. Đôi khi Sài Gòn thật bé nhỏ khi ta đi ra đường mà không mục đích gì.
Vinh theo tôi ra ngoài hiên. Anh lẳng lặng đứng bên tôi. Chẳng nói, nhưng tôi biết Anh không nhìn mưa. Anh đang cảm nhận.
- Mưa rồi, mưa vào một ngày thế này thật lạ – Vinh chợt lên tiếng
Tôi quay sang nhìn Anh, vẫn đôi kính trong veo, vẫn gương mặt hiền lành ấy. Anh đang nhìn ra mưa.
- Anh Vinh cũng định về à?
- Chưa biết nữa, cuối tuần nên Anh không vội lắm. Hay.. đi ăn gì nhé ! Vi còn thiếu tôi cái hẹn đó! – Anh quay sang nhìn tôi mỉn cười, Anh có thế giết chết một ai đó khi cười như thế.
Tôi biết không thể từ chối Anh. Nhưng tôi cũng không thấy gì miễn cưỡng. Tôi gặp Anh tình cờ tại Cooku’s Nest. Anh đến đây sau mỗi giờ làm tại công ty. Giống tôi, Anh thích cái không gian bé nhỏ và ấm cúng này. Một góc Đà Lạt ở Sài Gòn. Là đam mê không gian của “Cung tơ chiều” mà chủ quán nơi đây chia sẻ cùng bạn bè và những ai chung sở thích. Công việc của Vinh rất tốt. Anh từng học quản trị kinh doanh như tôi hiện nay. Khi tôi cần, Anh giúp đỡ rất nhiệt tình.
Với Vinh, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận sự gần gũi chẳng chút giả tạo. Nói về Anh, tôi chỉ có thể nói Anh là một ngươi hoàn hảo.Nhưng…tôi cỏ thể sẽ yêu một góc Đà Lạt này nếu chưa đến cao nguyên ấy. Tôi đến đây vì tôi đã trót yêu Đà Lạt. Tôi muốn cảm nhận sự thân quen nào đó của “Cung tơ chiều”.
2. Cung tơ chiều
Tôi gặp Em vào một ngày đầy gió. Mây trùm một chiếc chăn màu xám lên bầu trời Đà Lạt. Thành phố bé nhỏ run run khi trời bắt đầu mưa. Đà Lạt đấy! Cũng biết lạnh dù đã quá quen với lạnh. Như thể người con gái thẹn vì hạnh phúc trong thoáng đầu gặp người yêu. Cho dù đó là lần thứ mấy không nhớ.
Em bước vào quán khá vội vã. Mưa ấy mà. Một chiếc áo phông mỏng manh, quần jean ngắn, chẳng chiếc khăn choàng nào vào những ngày thế này của bầu trời cao nguyên. Trái với sự vội vã ban đầu, Em ngồi xuống một góc phòng, chậm rãi nhìn xung quanh và trầm ngâm cùng mưa ngoài cửa sổ. Mưa Đà Lạt có thể giết chết những ai đang cô đơn hay một mình vì lạnh.
...
- Xin lỗi, tôi ngồi đây được không? – Tôi lên tiếng
- À vâng, mời Anh .
Một khoảng lặng của tiếng nhạc Trịnh, rồi tôi bắt chuyện: Tôi tên Nguyên, còn...
Cô gái quay sang. Ai đó có thể bị mưa vẽ những vệt buồn lên mắt. Nhưng với Vi thì không. Mãi mãi không. Vi là tên cô ấy
- Đây là lần đầu Em đến đây. Anh là người Đà Lạt đúng không?
- Phải, sao Vi biết nhỉ?
- Uhm...trực giác, hay một thứ gì đó đại loại thế !
Một cách trả lời làm tôi thích thú. “Chiều một mình qua phố…”Tiếng nhạc lại vang lên. Chút du dương quí phái của “Cung tơ chiều”.
- Hình như Vi đến Đà Lạt một mình, trực giác của tôi bảo vậy? – Tôi định hơi đùa.
- Vâng, Em chỉ vừa đậu đại học, xê dịch một tí trước khi vào giảng đường – Vi mỉm cười nhìn tôi, nụ cười hơi nghịch. “Xê dịch”, tôi thích từ này biết bao. Tôi còn tự nhận mình là một người như thế. Chỉ ngày mai nữa tôi sẽ vào Sài Gòn làm việc, và sẽ đi đâu đó chưa biết. Chỉ biết là tôi muốn đi nữa. Đi và đi.
Vi trò chuyện với tôi. Chốc chốc lại đưa mắt nhìn căn phòng. Một kiểu vừa khám phá vừa cảm nhận. Tôi chợt nảy ra một câu hỏi trong khi cùng Vi nhìn mưa ngoài cửa sổ. Thật ra cũng không quá lãng mãn, chỉ là tôi không muốn cắt ngang cảm giác của cô ấy khi ngắm thành phố trong mưa. Tôi thì đã quá quen với nó.
- Vi này, Vi thấy gì ngoài đó? – Hỏi xong, tôi chợt nhận ra mình không được bình thường. Nhưng còn có điều không bình thường hơn thế
- Em... thấy gió – Vi trả lời thật hiền, chẳng chút đùa giỡn hay bâng khuân về thắc mắc của tôi. Vi hồn nhiên nhìn tôi. Mãi không quên được phút ấy.
Không là mưa.
Không là mây.
Không là những ngôi nhà và rừng thông.
Là gió.
Gió vô hình thì sao nhìn thấy. Nhưng thật kì lạ, tôi …cũng chỉ thấy gió. Hay tôi thích gió. Gió lang bạt. Gió bất định. Gió “xê dịch”
Buổi chiều với mưa và gió ấy... tôi đã hỏi một câu không bình thường. Và lại có người trả lời tôi cũng chẳng bình thường.
Vì có lẽ những thứ không bình thường ấy ...
Nên chúng tôi yêu nhau
3. Mùa mới
Vinh là một người bạn, người anh hoàn hảo. Anh cũng là một người hoàn hảo ... để yêu. Nhưng với tôi, Anh chỉ là một người bạn. Tôi biết rồi có lúc Anh ngỏ lời với tôi. Đó là hôm nay. Ngoài Nguyên, Anh là người quan tâm tôi nhất... Nhưng có lẽ, Vinh và tôi không có chút gì “là bất thường để ... yêu nhau” như cách nói của Nguyên. Vinh có thể là tất cả, nhưng Anh không phải là gió trong mắt tôi. Anh không phải là gió trên bầu trời.
Tôi đi dọc dưới tán cây, cố lắng nghe một khoảng lặng hiếm hoi nào đó của đường phố...
Bất chợt, tôi nhớ Anh thật nhiều. Tôi và Nguyên. Nỗi nhớ của chúng tôi luôn đi cùng sự đồng cảm. Tôi hiểu Anh mang tình yêu của tôi đến muôn nơi. Tôi cũng ít khi suy nghĩ khi thấy một đôi nào đó ngồi bên nhau trong Cooku’s Nest. Nguyên là gió. Là thứ mà tôi nhìn thấy và cảm nhận khi nhìn lên bầu trời. Bầu trời qua đôi mắt của tôi.
Có gió rồi. Nhớ. Lại càng nhớ.
“Nguyên ơi, Sài Gòn đang trở lạnh trong đôi tay Em!”
...
Tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi khỏi sự im lặng. Đó là Nguyên.
Sau một lúc hỏi thăm, dặn dò tôi, Anh chợt chậm lại
- Vy
- Sao Anh?
- Anh nhớ Em lắm!
Tôi chưa kịp trả lời thì Anh lại nói ngay chuyện khác. Những khi Anh làm thế tôi biết Anh đang ngại ngùng. Chắc Anh sợ tôi chê là sến. Nhưng Anh không biết, nếu Anh không gọi tôi khi nãy, tôi sẽ dìm mình trong nỗi nhớ tới khi nào. Tự dưng, tôi lại ghét lúc chuyển mùa thế này. Nó làm tôi thấy mình yếu đuối quá.
- Vy nè, khoảng tháng mấy Em tốt nghiệp?
- Em chưa biết, qua tết Em sẽ tập trung làm luận án.
- Còn gì nữa không? – Nguyên cười – Tôi biết Anh muốn nghe một kế hoạch gì đó có liên quan tới Anh. Tính trêu chọc của Anh làm tôi thấy ấm lại. Sài Gòn, hay tay tôi cũng không chừng. Đang ấm.
- Không, Em chỉ muốn tập trung vào luận án cho tốt thôi. – Chắc là Anh không biết tôi đang đắc ý.
- Uhm ... Vậy à! Nguyên nhỏ giọng xuống bất thường: Vy ơi, chắc tết này Anh không vào Gài Gòn với Em được. Anh phải sang Hàn Quốc hai tuần. Có lịch công tác ở đó rồi...
4. Gió về trời
Những ngày cuối năm, công việc cứ dồn ấp lên tôi. Đôi khi nhìn mớ công việc, tôi cũng đã no để chẳng buồn chân đi ăn cho đủ buổi. Không có Vy bên cạnh, tôi lại thấy lười ăn uống. Gần đến tết, mỗi lần gọi cho tôi, Vy lại nhắc mãi chuyện ăn uống. Em muốn nhìn thấy tôi thật tươi tắn khi gặp Em vào tết này. Tôi biết Em lo lắng đến mức nào.
Tôi quay suốt với công việc. Nếu không có Vy, tôi chẳng biết mình có khác gì một kiểu máy móc không. Phù...! Tôi vừa pha xong một tách cà phê khi về tới nhà. Đặt nó lên bàn, tôi nhoài người trên sofa. Cuối cùng, tôi đã giải quyết xong mọi thứ. Hà Nội chuyển mùa. Có ai thích những lúc thể này không nhỉ. Tôi nhỏm dậy định lấy tách cà phê nhưng ... thôi. Chưa bao giờ tôi thấy mình lười đến thế. Lúc này ... tôi chẳng muốn làm gì cả, Chỉ muốn bên Em, ôm Em thật lâu, khẽ hôn Em và chờ đợi Em hỏi một điều dường như đã trở thành chân lý: ... Anh có yêu Em không?
Bỗng dưng thèm kiểu làm nũng ấy của Em. Tôi bật dậy, bỏ mặt tách cà phê còn thoảng mùi ... nhớ. Tôi cần một chuyến bay.
Tôi định gọi cho Nguyên. Giữa lúc tôi chẳng biết làm gì thì Anh đang bận tối mặt. Tôi không muốn làm phiền Anh lúc này.Trời vừa ngã màu tối trước hàng hiên Cooku’s Nest. Ở Sài Gòn, người ta không cảm nhận sự chuyển mùa qua thời tiết. Sài Gòn chuyển mùa qua chính diện mạo của phố thị. Sài Gòn đang rạo rực chờ ngày vào tết.
Có tiếng chân chầm chậm của ai đó. Có lẽ là Vinh. Sao hôm nay Anh đến đây vào giờ này thế nhỉ? Hơi thở nhẹ phía sau gáy, một vòng tay ôm lấy tôi. Tiếng giọng nói quen thuộc thì thầm vào tai tôi: Sau tết, Em có kế hoạch gì không?
Vẫn cái giọng tinh nghịch của Anh. Hôm nay, tự dưng tôi lại yêu những lúc chuyển mùa biết mấy. Tôi vẫn nói về luận án để trêu Anh. Và thật tình tôi chẳng có một kế hoạch gì cụ thể liên quan đến Anh cả.
“Nguyên à, Anh không thuộc về một kế hoạch nhất thời nào đó của Em. Anh là cuộc sống của Em. Là gió của bầu trời.” Tôi chìm đắm trong dòng suy nghĩ, lim dim như một con bé buồn ngủ bên vai Anh.
Ai đó đã mang gió về trời...
No comments:
Post a Comment